Nhưng cô ấy còn chưa nói hết câu, Tô Mang đã lên tiếng: "Bỏ em ấy ra đi".
Hàn Quân Ngưng hít sâu một hơi, tuy không muốn nhưng cũng đành buông tay.
Trương Minh Vũ vội vã chạy sang chỗ khác, xoa xoa vành tai mình.
Hàn Quân Ngưng nói với vẻ đáng thương: "Chị ba, em... cũng không biết là chị mà, chị cũng không nói là chị sẽ về..."
Nói đoạn, cô ấy đi tới bên cạnh Tô Mang, ngồi xổm người xuống, nhẹ nhàng đấm bóp cho chị ba, trông cực kì ngoan hiền.
Trương Minh Vũ tức giận lườm một cái.
Tô Mang vắt chéo chân, bất mãn bảo: "Không biết là chị thì có thể bắt nạt em trai chị à?"
Đây cũng là một cô chị đặc biệt kiêu kì!
Hàn Quân Ngưng nũng nịu đáp: "Ôi chao chị ba, em... em đâu có bắt nạt em ấy, em ấy cũng là em trai em mà".
Giọng điệu này...
Trương Minh Vũ có cảm giác sắp chịu không nổi!
Vốn đã quen với phong cách bá đạo ngang tàng, bỗng nhiên mềm mỏng nũng nịu như thế...
Trương Minh Vũ cười bảo: "Đúng là chỉ có chị ba trị được chị ấy thôi".
"Hử?"
Hàn Quân Ngưng tức giận ngẩng lên nhìn.
Trương Minh Vũ vội vã ngậm miệng.
Cảnh tượng này... làm anh cảm thấy dễ chịu đến lạ.
Tựa như trở về những ngày còn thơ bé sống trên núi.
Khí đó cũng nhàn nhã, vui vẻ như thế.
Tô Mang mất hứng, nói: "Chị với em trai đang ngủ mà nhảy vào quấy rầy, hừ!"
Trương Minh Vũ lúng túng nhìn hai cô chị.
Hàn Quân Ngưng bĩu môi nói: "Chị ba, chị... chị phá luật nhé! Trước đây chúng ta đã giao hẹn rõ rồi cơ mà".
Cô ấy chỉ dám lí nhí nói nhỏ nhưng vẫn giả như rất cứng rắn.
Tô Mang kiêu ngạo nói: "Chỉ nằm cùng một chỗ thôi, có làm gì đâu".
"Hiện giờ trừ chị cả với em năm ra, hình như chỉ có mình em còn chưa ngủ chung với em trai hư nhà mình nhỉ".
Hàn Quân Ngưng trợn to mắt, cả kinh thốt lên: "Hả?"
"Sao chị không nói sớm cho em biết!"
Nói xong, cô ấy lập tức cực kì sốt ruột.
Trương Minh Vũ càng nhìn càng bối rối.
Mấy chị gái của anh... chẳng biết lại
đang muốn làm gì đây nữa...