Anh gật đầu đồng tình.
Nếu không nhờ có cô ta, sợ là hôm nay… thực sự lành ít dữ nhiều!
Nhưng đúng lúc này, một tràng tiếng bước chân dồn dập đột nhiên truyền tới.
Trương Minh Vũ giật nảy mình.
Rầm!
Cửa phòng bị người bên ngoài mạnh mẽ đẩy ra!
Một đội cảnh sát lần lượt bước vào.
Người dẫn đầu chính là cục trưởng Phùng!
Hả?
Trương Minh Vũ lập tức nhíu chặt chân mày.
Cục trưởng Phùng lạnh giọng quát tháo: “Ngang nhiên chống lại mệnh lệnh, còn tự ý mang súng đi!”
“Tần Minh Nguyệt, cô to gan thật đấy!”
Cạch cạch cạch!
Ông ta vừa dứt lời, mấy người cảnh sát đằng sau tức tốc rút súng ra!
Tần Minh Nguyệt cau mày, lạnh lùng đáp: “Cục trưởng Phùng, ông dám động đến tôi sao?”
Trương Minh Vũ không khỏi khiếp sợ.
Rốt cuộc… Tần Minh Nguyệt lấy đâu ra can đảm nói những lời này vậy?
Cục trưởng Phùng cười lạnh một tiếng: “Hừ, tôi đã dám tới đây, cô nghĩ tôi sợ cô chắc?”
“Tôi biết bố cô là tổng cục trưởng tổng cục cảnh sát ở thủ đô. Nhưng… vậy thì đã sao?”
“Chẳng lẽ tổng cục trưởng ở thủ đô còn có thể quản được chuyện ở đất Hoa Châu này?”
Nghe thấy thế, Trương Minh Vũ liền sửng sốt.
Thủ đô… tổng cục cảnh sát… tổng cục trưởng?
Cái này…
Thảo nào Tần Minh Nguyệt dám kiêu ngạo như vậy!
Cơ quan phụ trách quản lý công tác an ninh của một thành phố được gọi là đội cảnh sát, phụ trách an ninh của một tỉnh gọi là cục cảnh sát.
Người đứng đầu cục cảnh sát là cục trưởng. Cấp trên của cục trưởng chính là tổng cục trưởng.
Tổng cục trưởng thủ đô, địa vị này…
Trong mắt anh hiện lên vẻ kinh hãi.
Tần Minh Nguyệt khẽ nghiêng đầu, ung dung nói: “Đúng là không
quản được. Nhưng bố tôi vẫn còn không ít học trò ở Hoa Châu đâu!”