Tần Minh Nguyệt khẽ hô lên: “Xuống xe!”
Trương Minh Vũ bế thốc Lâm Kiều Hân lên, tức tốc chạy vào trong!
Mấy chiếc xe đằng sau kéo đuôi nhau phanh lại ở ngoài cổng đồn cảnh sát.
Đám người trong xe đồng loạt căm tức không gì tả nổi!
Thế nhưng cuối cùng bọn chúng chỉ có thể ra về tay trắng.
Phù!
Trương Minh Vũ thở hắt ra.
Rốt cuộc… cũng được an toàn!
Giọng nói của Tần Minh Nguyệt bỗng vang lên: “Mau đi theo tôi!”
Dứt lời, cô ta lập tức vọt vào một căn phòng.
Anh đặt Lâm Kiều Hân nằm xuống sofa.
Quan sát kĩ càng một lượt.
Sau khi thấy miệng vết thương không còn rỉ máu nữa mới dám thở phào nhẹ nhõm!
Tần Minh Nguyệt cũng ngồi phịch xuống, kịch liệt thở dốc.
Anh khẽ mỉm cười cất giọng nói: “Cảm ơn cô”.
Cô ta trừng mắt nhìn anh: “Lần này anh
nợ tôi một ân tình lớn”.