Lâm Kiều Hân lắc đầu đáp: "Không muốn xem".
Sao?
Trương Minh Vũ ngạc nhiên.
Nhưng bây giờ sức khỏe Lâm Kiều Hân vẫn còn hơi yếu, không thể ra khỏi nhà.
Đương nhiên anh không thể bỏ cô lại đây một mình rồi.
Nhất thời, Trương Minh Vũ đắn đo suy nghĩ.
Một tia sáng xẹt qua trong mắt, Lâm Kiều Hân cười nói: "Trương Minh Vũ, chơi với tôi chút đi".
Giọng của cô cực kỳ nhẹ.
Chơi?
Trương Minh Vũ ngơ ngác hỏi: "Ơ... chơi cái gì giờ?"
Lâm Kiều Hân chỉ tay vào trước mặt, nói: "Có cờ tướng không, mình chơi một lát?"
Trương Minh Vũ cười vui vẻ: "Được thôi".
Nói xong, anh đứng dậy lấy bộ cờ tướng tới.
Bộ cờ tướng này trước giờ luôn được đặt ở đây, được làm bằng ngọc, nhìn là biết rất đắt.
Chốc lát sau, Trương Minh Vũ đặt bàn cờ lên ghế sofa.
Lâm Kiều Hân tỏ ra đắc ý: "Tôi chơi cờ giỏi lắm đó nha, coi chừng thua đấy".
Trương Minh Vũ lắc đầu một cách ngán ngẩm.
Trò này anh chơi ngán lâu rồi. Từ lúc ở trên núi, anh đã chơi thạo các loại cờ.
Vì trên núi chẳng có gì hay để chơi cả.
Không lâu sau, hai người bắt đầu ván đầu tiên.
Thoạt đầu, Lâm Kiều Hân vẫn còn cười đắc thắng.
Nhưng chưa đi được mấy nước thì nụ cười trên mặt cô bắt đầu tắt dần.
Bị ăn con Mã rồi.
Lâm Kiều Hân ngẩng đầu, thấy Trương Minh Vũ vẫn nở nụ cười ôn hòa.
Anh chơi cờ giỏi thế sao?
Hai người lại đấu với nhau mười mấy nước.
Trương Minh Vũ mỉm cười lên tiếng: "Chiếu tướng".
Lâm Kiều Hân ngây ra như phỗng.
Mới đó mà bị… chiếu tướng rồi sao!
Lâm Kiều Hân không
chịu thua: "Lại, vừa rồi do sơ sẩy thôi!"