Nhưng thật ra trong lòng cô vô cùng ngạc nhiên.
Từ khi Lâm Kiều Hân học chơi cờ, đến ông cụ Lâm cũng chưa từng thắng nổi cô một lần cơ mà!
Nói gì đến người khác!
Chuyện này... sao có thể?
Chẳng mấy chốc lại kết thúc một ván.
Vẫn là kết quả cũ!
Lâm Kiều Hân lấy làm kinh hãi, ngơ ngác hỏi: "Anh... chơi cờ giỏi vậy à?"
Cứ như khám phá ra châu lục mới vậy.
Trương Minh Vũ cười như được mùa: "Cũng tạm thôi, do hồi bé hay chơi ấy mà".
Lâm Kiều Hân ngẩn ra.
Cô bỗng phát hiện mình chẳng biết gì về quá khứ của anh cả.
Không hiểu sau trong lòng cô thấy cực kỳ áy náy.
Thật lâu sau, Lâm Kiều Hân tỏ ra đanh đá: "Không được, thêm ván nữa! Tôi không tin ván này lại..."
Hai người lại chơi thêm ván khác.
Giữa ván Trương Minh Vũ có đi lấy ly nước đường đỏ.
Dùng để bổ máu cho Lâm Kiều Hân.
Bất tri bất giác, hai người đã chơi với nhau được hơn mười ván.
Nhưng Lâm Kiều Hân... chơi ván nào là thua ván đó.
Cuối cùng, cô tuyệt vọng cực kỳ.
Nhưng cô không cam tâm!
Lâm Kiều Hân khẽ căn răng, bảo: "Anh... Đàn ông con trai mà sao không nhường tôi gì cả!"
Người Trương Minh Vũ cứng đờ.
Giọng điệu này... sao nghe giống làm nũng thế nhỉ?
Trương Minh Vũ cười toe toét: "Nhường cô thì cứ như không tôn trọng cô ấy".
Hứ!
Lâm Kiều Hân nũng nịu hừ một tiếng rồi nói: "Không được, anh... anh cho tôi con Xe, Mã và Pháo đi!"
Trương Minh Vũ bật cười.
Anh thật sự rất vui vì Lâm Kiều Hân nói chuyện thế này với mình.
Nay cô đã không còn xem anh như người ngoài nữa rồi.
Trương Minh Vũ cười
đắc ý: "Được thôi, như vậy cô cũng không thắng nổi đâu".