Lý Phượng Cầm càng không cần phải nói.
Bà ta kinh ngạc đến không thể khép miệng lại.
Rốt cuộc chuyện này là sao?
Lâm Kiều Hân ngại ngùng, nhẹ nhàng nói: "Sao... Sao anh lại... đặt công ty dưới danh nghĩa của tôi chứ?"
Nhưng nghe kĩ lại thấy, giọng cô như thể đang hờn dỗi.
Không chỉ có thế, âm thanh còn rất lớn, như sợ người khác không nghe được.
Nói xong, Lâm Kiều Hân cũng ngẩn người.
Mình... vừa mới khoe khoang à?
Trương Minh Vũ cười nói: "Cô với tôi thì có gì khác nhau, đặt dưới danh nghĩa của cô, tôi càng yên tâm hơn".
Chỉ một câu nói của anh đã khiến lòng Lâm Kiều Hân ấm áp như vừa có dòng suối nước nóng chảy qua.
Nhưng đám người kia lại nghẹn lời, không nói được một câu.
Công ty đó... thực sự là của Trương Minh Vũ!
Chuyện này...
Bà cả và bà hai trợn tròn mắt.
Lâm Kiều Hân quay sang phía họ, cười lạnh: "Hai bác gái, vụ cá cược của chúng ta có kết quả rồi... Có phải hai bác cũng nên thực hiện lời hứa của mình không?"
Trời!
Cô vừa dứt lời, đám người kia lập tức hít một hơi thật mạnh.
Đúng rồi, còn vụ cá cược vừa rồi nữa.
Nhưng...
Bà cả và bà hai liếc sang nhau, ai nấy đều nghệt mặt ra.
Bọn họ thật sự không thể ngờ rằng...
Lý Phượng Cầm mấp máy miệng, nhưng vẫn còn chưa tỉnh táo lại sau cơn khiếp sợ.
Gã vô dụng này...
Sao có thể...
Bà cả lập bập lên tiếng: "Bác..."
Nhưng lắp bắp mãi vẫn không biết phải nói gì.
Bởi vì lúc này, đầu óc bà ta đã trống rỗng.
Lâm Kiều Hân cười hỏi: "Sao cơ ạ? Bác không biết nói gì nữa? Hiện giờ mọi người đã tin chưa?"
Từ giọng điệu của cô có thể dễ dàng nghe ra cô đang rất đắc ý.
Bà cả và bà hai đều cúi
gằm mặt.