Lâm Tuấn Minh siết chặt nắm tay, cả người run rẩy.
Nhưng anh ta cũng không nói được một lời.
Khụ khụ!
Lâm Quốc Phong hắng giọng, lên tiếng: "À thì... Thôi được rồi, nếu tập đoàn Lâm Thị vẫn còn thuộc về nhà họ Lâm thì bác yên tâm rồi".
"Các cháu... đi nghỉ ngơi đi".
Lâm Kiều Hân chau mày, nói: "Bác Phong, hai bác gái thua cuộc còn chưa thực hiện cam kết đâu!"
Nếu như công ty không phải của Trương Minh Vũ...
Vậy thì ngày hôm nay, Trương Minh Vũ sẽ phải chịu bao nhiêu uất ức?
Lâm Quốc Phong nghẹn lời.
Bà cả và bà hai đều đỏ bừng mặt.
Xấu hổ chết mất!
Lúc này, Lý Phượng Cầm rốt cuộc cũng tỉnh táo lại.
Sắc mặt bà ta trở nên cực kì ngạo nghễ.
Sau đó, Lý Phượng Cầm đứng dậy, kiêu ngạo nói: "Được rồi được rồi, Kiều Hân à, hai bác gái của con cũng có cố ý đâu!"
"Ai mà ngờ được con rể nhà họ Lâm ta lại giỏi giang đến thế!"
"Thôi lần này nể mặt mẹ, bỏ qua đi vậy".
Thái độ đắc ý đến gai mắt!
Trương Minh Vũ nhăn mày.
Lý Phượng Cầm thay đổi thái độ nhanh như vậy khiến anh rất không thoải mái.
Chỉ một công ty nho nhỏ mà đã chấn động thế này?
Lâm Kiều Hân lại lạnh nhạt nói: "Dựa vào đâu ạ, nếu công ty không phải của Trương Minh Vũ, hai bác ấy liệu có bỏ qua không?"
Cô càng nghĩ càng thấy khó chịu.
Lý Phượng Cầm ngây người.
Bà ta không ngờ, Lâm Kiều Hân thậm chí còn chẳng thèm nể mặt bà ta nữa...
Bà cả và bà hai xoắn tay, cúi gục đầu.
Lâm Quốc Phong đành nhìn về phía ông cụ Lâm.
Nhưng ông cụ chỉ nhắm chặt mắt, như thể đang ngủ...
Bầu không khí trong phòng lâm vào thế khó xử.
Lâm Kiều Hân lạnh lẽo nhìn thẳng vào đám người nhà của mình.
Bà cả, bà hai xấu hổ đến độ chỉ muốn tìm cái lỗ nào
để chui ngay xuống cho rồi.