Đúng lúc này, Trương Minh Vũ đứng ra.
"Thôi bỏ đi Kiều Hân, hai bác gái đây cũng chỉ lo nghĩ cho công ty thôi", anh cười nói.
Vừa nghe đến đó, đám người kia đều giật mình kinh hãi.
Trương Minh Vũ đang nói đỡ cho họ?
Bà cả nhìn Trương Minh Vũ, ánh mắt thoáng chút cảm kích.
Nhưng bà hai lại khác, sắc mặt bà ta càng trở nên âm trầm.
Hôm nay bà ta bị dồn vào thế bí, đến độ phải nhờ vào thằng rác rưởi kia xin giùm cho, thể diện còn đâu nữa?
Lâm Kiều Hân khẽ cắn răng, chần chờ: "Nhưng..."
Trương Minh Vũ đưa mắt ra hiệu.
Lâm Kiều Hân thấy thế, cuối cùng vẫn mềm lòng, không nói gì thêm.
Lý Phượng Cầm bĩu môi.
Bà ta xin giùm thì không có tác dụng, vậy mà Trương Minh Vũ chỉ nói một câu đã...
Hừ!
Con ranh chết tiệt này!
Lý Phượng Cầm bất mãn ra mặt.
Lâm Tuấn Minh nhìn tình thế lúc này, ánh mắt lóe lên lạnh lẽo.
Vốn định hạ nhục đối phương...
Nào ngờ... lại thành giúp Trương Minh Vũ nổi danh!
Mãi đến lúc này, ông cụ Lâm mới từ từ mở mắt.
Con ngươi đùng đục lóe lên một tia sáng.
Ông cụ chậm rãi nói: "Minh Vũ à, gần đây có kế hoạch gì không?"
Hả?
Nghe ông cụ nói thế, mọi người lại ngẩn ra.
Kế hoạch gì mà còn phải hỏi Trương Minh Vũ?
Trương Minh Vũ cười nói: "Sắp tới, Hoa Châu sẽ rất náo nhiệt, hai ngày sau, hẳn là người nhà họ Lâm chỉ có thể hoạt động trong khu vực nhà mình thôi".
Ông cụ Lâm thoáng căng thẳng lên.
Lâm Quốc Long lạnh giọng quát lớn: "Cậu nói cái gì? Bắt nhà chúng tôi chỉ được ở trong khu vực biệt thự?"
"Muốn nhốt chúng tôi ở đây chắc?"
Trương Minh Vũ nhẹ nhàng cười cười, không hề để ý.
Điều này, chỉ có anh và ông cụ Lâm hiểu được thôi.
Sau một hồi lâu, ông cụ Lâm mới nặng nề nói: "Ừ, khi nào bắt đầu, cháu nói
cho ông biết một tiếng là được".