Ông cụ dứt lời, đám con cháu lại càng bối rối.
Báo một tiếng?
Từ này...
Ông cụ điên rồi sao?
Trương Minh Vũ cười đáp: "Vâng ạ".
Anh cũng rất bất ngờ.
Dường như ông cụ Lâm hoàn toàn không lo lắng gì cả.
Nhà họ Lâm... vẫn có gì đó rất thần bí...
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, nhưng không ai lên tiếng.
Họ hoàn toàn không hiểu gì!
Ông cụ Lâm hiền hòa cười nói: "Thôi được rồi, mấy đứa mau đi nghỉ đi thôi, hai ngày này... cháu sẽ bận lắm đấy".
Nói đoạn, đáy mắt ông cụ thoáng lóe một tia thâm sâu.
Trương Minh Vũcười đáp: "Vâng, việc cháu nên làm ạ".
Ông cụ Lâm lặng lẽ gật đầu.
Ông cụ biết Trương Minh Vũ còn có nhiệm vụ của mình, nhưng trong lòng vẫn rất biết ơn.
Lâm Tuấn Minh thấy thế, ánh mắt lại trở nên lạnh buốt.
Lát sau, anh ta mới đứng dậy, cười nói: "Đi thôi, Kiều Hân, để anh đi thu xếp phòng cho em".
Lâm Kiều Hân chẳng để ý đến anh ta, quay đầu nói: "Trương Minh Vũ, chúng ta đi thôi".
Trương Minh Vũ gật đầu.
Lâm Tuấn Minh nhăn mày, can ngăn: "Kiều Hân, đừng vội, đợi lát nữa anh sẽ bố trí chỗ nghỉ cho Trương Minh Vũ sau".
Nói đến đó, khóe miệng anh ta lại nở một nụ cười nhạo báng.
Vợ chồng Lâm Quốc Long cũng cười nhạt.
Có công ty thì sao?
Đến vợ mình cũng chưa được chạm vào đấy thôi!
Nhưng ngay lúc này, Lâm Kiều Hân lại thong thả lên tiếng: "Không cần, em sẽ ngủ chung phòng với anh ấy".
Hả?
Lâm Tuấn Minh ngây người.
Trương Minh Vũ thoáng mỉm cười.
Như thể... Đây đúng là vợ của anh vậy.
Vợ chồng Lâm Quốc Long cũng ngẩn ra.
Hiện giờ... đã công khai ngủ chung
với nhau rồi sao?