Lý Phượng Cầm ngập ngừng muốn nói gì đó.
Nhưng cuối cùng, bà ta vẫn không thể thốt lên thành lời.
Mặc dù đúng là có cái công ty thật, nhưng...
Vẫn còn kém xa đám cậu ấm nhà giàu!
Ông cụ Lâm chậm rãi nói: "Thôi được rồi, nhà này còn nhiều phòng trống mà, cứ để vợ chồng son chúng nó tự chọn đi".
Vợ chồng son...
Khuôn mặt lạnh lùng của Lâm Kiều Hân bất chợt đỏ lên...
Trương Minh Vũ cũng khá mất tự nhiên.
Tuy vẫn rất bất mãn nhưng Lâm Tuấn Minh không dám phản bác.
Lâm Kiều Hân thúc giục: "Chúng ta đi thôi".
Trương Minh Vũ gật đầu.
Hai người nhanh chóng rời khỏi đó.
Phòng khách trước sau vẫn im lìm.
Sau khi ra ngoài, Lâm Kiều Hân không nhịn được nữa, mặt đã ửng đỏ cả lên.
Vợ chồng son gì chứ...
Trương Minh Vũ bất đắc dĩ cười nói: "Đi chậm chút thôi, tôi sắp theo không kịp rồi".
Bấy giờ Lâm Kiều Hân mới chậm bước lại.
Trương Minh Vũ tiến nhanh tới gần, phát hiện lúc này cả đến cổ Lâm Kiều Hân cũng đã đỏ bừng lên.
Hả?
Trương Minh Vũ ngạc nhiên mở to mắt.
Ngay sau đó, anh nở nụ cười xấu xa...
Cô ấy cũng xấu hổ sao?
Lâm Kiều Hân sải chân bước thẳng về phía biệt thự xa vắng nhất.
Lần trước bọn họ đã ở lại nơi này.
Trương Minh Vũ thấy thế, bất giác nở một nụ cười vui vẻ.
Hai người vào trong biệt thự.
Cảm giác quen thuộc ùa về.
Nơi này do chính tay hai người dọn dẹp sửa sang lại.
Lâm Kiều Hân ngồi xuống sofa.
Trương Minh Vũ xích tới gần, cười hỏi: "Sao vậy? Mặt đỏ lên thế kia, có phải bị cảm rồi không?"
Nói đoạn, ánh mắt anh lóe lên tinh nghịch.
Lâm Kiều Hân bĩu môi, nói: "Đừng nói linh tinh nữa, anh
mới bị cảm đó".