Đẩy cửa, mở đèn lên.
Trương Minh Vũ phát hiện, trong phòng có người.
Hả?
Trương Minh Vũ nhăn mày.
Nhưng khi nhìn kĩ lại, anh mới nhận ra đó là Lâm Kiều Hân...
Đã hơn mười một giờ rồi...
Trương Minh Vũ ngạc nhiên hỏi: "Sao cô còn chưa ngủ?"
Lâm Kiều Hân nhoẻn miệng cười, nói: "Không thấy buồn ngủ, chờ anh về ngủ cùng".
Ừm...
Chỉ một câu ngắn ngủi đã khiến Trương Minh Vũ đột nhiên xấu hổ vô cùng.
Lời này... sao nghe vào làm người ta mất tự nhiên quá.
Nhưng anh cũng hiểu, hai ngày nay, Lâm Kiều Hân đã bị k1ch thích rất nhiều.
Ở một mình hẳn sẽ sợ hãi.
Trương Minh Vũ bèn cười bảo: "Sao hả? Tối nay còn định ngủ chung với tôi à?"
Lâm Kiều Hân lườm một cái, nói: "Đúng vậy, anh không đồng ý?"
Trương Minh Vũ cười cười đặc biệt xấu xa: "Đương nhiên vô cùng chào đón, có một người đẹp xuất
sắc như cô ngủ cùng thì tuyệt quá còn gì".