Chẳng biết tự bao giờ, hai người đã có thể đùa giỡn với nhau mà không hề kiêng kị.
Lâm Kiều Hân đắc ý: "Biết thế là tốt rồi".
Trương Minh Vũ nhướng mày, hỏi: "Cô yên tâm về tôi thế sao?"
Lâm Kiều Hân cũng sửng sốt.
Đúng vậy.
Bắt đầu từ bao giờ, mình đã yên tâm về anh đến thế?
Hơn nữa... Mình lại còn dám ngang nhiên ngủ chung một phòng với một người đàn ông?
Suy ngẫm hồi lâu, Lâm Kiều Hân tổng kết được mấy chữ.
Cảm giác an toàn.
Thái độ của cô liền bình thường trở lại, cười cười nói giỡn: "Yên tâm chứ, dù anh có tâm tư xấu ấy thì cũng chẳng có can đảm làm liều".
Trương Minh Vũ nhếch miệng cười cười, hỏi: "Tâm tư xấu xa gì cơ?"
Nói xong, anh còn cười cười đặc biệt xấu xa.
Lâm Kiều Hân sửng sốt nhìn anh.
Khi cô tỉnh táo lại, lập tức há hốc miệng.
Lâm Kiều Hân hơi chau mày, khẽ quát: "Tâm tư xấu xa gì, anh còn phải hỏi tôi à, tự ngẫm đi!"
Trương Minh Vũ tủm tỉm cười.
Lại còn cáu giận nữa chứ!
Hừ!
Lâm Kiều Hân hừ một tiếng, quay đầu nhìn
ra ngoài cửa sổ.