Trương Minh Vũ tỏ ra bất lực: "Nhiều phòng thế này..."
Tìm từng phòng có khi tìm tới sáng quá.
Cô ta nghiêm mặt: "Nhất định bọn chúng sẽ đặt phòng hạng sang, chúng ta qua đó tìm đi".
Trương Minh Vũ gật đầu.
Không lâu sau, hai người đi đến khu hạng sang ở trong cùng.
Vì mới lên tàu nên cơ bản ai cũng ra ngoài.
Hai người hầu như chẳng gặp ai trong khu nghỉ ngơi.
Chẳng mấy chốc, họ đã đến dãy phòng cao cấp.
Nhưng khu cao cấp thì có đến hơn mười phòng...
Trương Minh Vũ nhíu mày đề xuất: "Chúng ta bắt đầu tìm từ phòng trong cùng đi".
Tần Minh Nguyệt đồng ý.
Hai người tiếp tục đi tới, chỗ này còn yên tĩnh hơn ở ngoài.
Giây lát sau, hai người đi tới cuối hành lang!
Hai bóng người bỗng nhiên xuất hiện trong tầm mắt.
Tần Minh Nguyệt hối hả phất tay.
Trương Minh Vũ thấp thỏm kề sát tường.
Anh thò đầu ra nhìn, bấy giờ mới phát hiện ra hai vệ sĩ đang đứng canh gác ở cửa phòng trong cùng!
Tần Minh Nguyệt hơi chau mày.
Anh mỉm cười, nói nhỏ: "Cuối cùng cũng tìm được!"
Vẻ mờ mịt hiện ra trong mắt, Tần Minh Nguyệt hỏi: "Sao anh biết?"
Trương Minh Vũ cười đắc ý: "Cô nhìn kỹ lại xem, hai tên vệ sĩ mặc đồ khác nhau".
Tần Minh Nguyệt liếc nhìn.
Đúng là khác thật.
Nhưng thế thì nói lên điều gì?
Anh vui vẻ giải thích: "Mặc đồ khác nhau chứng tỏ không cùng một chủ".
"Chắc không trùng hợp đến nỗi còn có hai người tai to mặt lớn khác đang đàm phán với nhau trên con tàu này chứ?"
Vừa nghe thấy lời này, một tia sáng hiện lên trong mắt Tần Minh Nguyệt.
Phải rồi!
Cô ta thấp giọng nói: "Anh cũng có đầu óc đấy!"
Trương Minh Vũ tức tối trừng mắt nhìn cô ta.
Nhưng vấn đề là...
Phòng chỉ có một cửa vào.
Họ phải lấy chứng cứ.
Lấy bằng cách nào đây?
Tần Minh Nguyệt quan sát xung quanh, bảo: "Có vẻ họ đang thảo luận rồi, chúng ta
phải mau vào trong thôi".