Đương nhiên Trương Minh Vũ biết điều đó.
Nhưng nếu vào ngay lúc này...
Giữa lúc đó, tiếng giày cao gót bỗng vang lên từ phía sau.
Hai người ngạc nhiên.
Họ quay đầu, thấy một nhân viên phục vụ đang mang rượu tới.
Mắt Tần Minh Nguyệt tức khắc sáng ngời!
"Anh cản cô ấy lại, tôi mở cửa, mang cô ấy vào phòng!"
Dứt lời, cô ta bắt đầu mở khóa.
Trương Minh Vũ ngây ra như phỗng.
Cản cô ấy lại?
Sau một lúc chần chừ, anh quyết định vẫn chạy qua.
Phải cho Tần Minh Nguyệt thời gian mở khóa!
Trương Minh Vũ hùng hồn tiến thẳng về phía cô phục vụ.
Cô phục vụ hoảng sợ giật mình.
Nét mặt cô ấy đầy cảnh giác.
Mắt thì nhìn lưng quần anh chằm chằm.
Trương Minh Vũ ngẩn người.
Gì thế này?
Trương Minh Vũ mờ mịt cúi đầu.
Ngay sau đó, mặt anh đỏ rần!
Lúc thay quần do quá gấp nên quên đóng khóa kéo!
Trời má ơi!
Trương Minh Vũ hết cả hồn!
Anh vội vàng xoay người đóng khóa kéo lại.
Động tác hốt hoảng này làm nhân viên phục vụ thả lỏng không ít, cô ấy che miệng cười khẽ.
Trương Minh Vũ gãi đầu.
Nhân viên phục vụ cười khách sáo, nói: "Quý khách cần giúp gì không ạ?"
Trương Minh Vũ lúng túng đáp: "À… Cô này… Nhà vệ sinh ở đâu vậy?"
Cô phục vụ kính cẩn đáp lại: "Thưa quý khách, mỗi phòng trên tàu chúng tôi đều có nhà vệ sinh ạ".
Não Trương Minh Vũ nhanh chóng hoạt động.
Nhưng vào lúc này, âm thanh thanh thúy vang lên.
Cạch!
Cửa mở!
Trương Minh Vũ nhíu mày.
Nhanh thế?
Anh nhếch miệng cười nói: "À… làm phiền cô tìm giúp tôi được không? Tôi tìm không thấy".
Nhân viên phục vụ cười đáp: "Được chứ, xin quý khách dẫn đường".
Trương Minh Vũ quay người và đi về hướng căn phòng đã mở.
Không có thẻ phòng, bên trong một màu đen kịt.
Trương Minh Vũ đi thẳng vào trong.
Nhân viên phục vụ theo sát phía sau, hỏi: "Thưa quý khách, thẻ p
hòng của anh…"