Rầm!
Không đợi cô ấy nói xong thì một tiếng động nặng nề vang lên!
Tần Minh Nguyệt dùng cổ tay đập vào cổ nhân viên phục vụ.
Thân thể cô phục vụ mềm nhũn, ngã xuống.
Tần Minh Nguyệt vội vàng đỡ cô ấy lại.
Trương Minh Vũ thì nhận lấy khay rượu trong tay cô ta.
"Nhanh nhanh nhanh".
Trương Minh Vũ đóng cửa lại, lo lắng nói.
Tần Minh Nguyệt đặt nhân viên phục vụ lên giường.
Anh mở đèn pin lên.
Trương Minh Vũ cầm đèn pin chiếu lên người nhân viên phục vụ.
Tần Minh Nguyệt đã bắt đầu c ởi quần áo của cô ấy.
Trương Minh Vũ cảm thấy cực kỳ bối rối.
Quần áo của cô ấy nhanh chóng được cởi ra.
Tần Minh Nguyệt bắt đầu cởi cúc váy của mình không chút do dự!
Trương Minh Vũ nhìn mà hoa mắt.
Sao cô ta tự nhiên thế?
Rất nhanh vai của cô ta lộ ra.
Tần Minh Nguyệt khẽ kêu lên: "Đừng có nhìn!"
Trương Minh Vũ nhanh chóng quay đèn pin tới bên cạnh, lúng túng không thôi.
Chuyện quái gì đang diễn ra vậy trời…
Tiếng sột soạt nhanh chóng vang lên.
Chẳng hiểu sao trong lòng Trương Minh Vũ cứ thấy quái lạ.
Giọng nói lo lắng của Tần Minh Nguyệt lập tức vang lên: “Trương Minh Vũ, anh…”
Theo bản năng Trương Minh Vũ quay người.
Đèn pin chiếu thẳng vào người Tần Minh Nguyệt.
Động tác mặc quần áo của cô ta cứng đờ.
Trương Minh Vũ cũng đứng sững như trời trồng!
Cô ta chưa… thay xong à?
Ừng ực!
Trương Minh Vũ nuốt nước miếng một cách khó khăn, trong đầu trống rỗng!
Tần Minh Nguyệt khẽ la lên: "Xoay qua chỗ khác đi chứ!"
Trương Minh Vũ giật nảy mình!
Anh vội vàng xoay người!
Âm thanh sột soạt lại vang lên.
Trương Minh Vũ tức giận lầm bầm: "Cô chưa thay xong thì gọi tôi làm gì, hai chúng
ta xem như hòa nhau!"