Tần Minh Nguyệt nghi hoặc hỏi: "Tin tức? Tin tức gì? Mấy người đang nói gì vậy?"
Trương Minh Vũ chán nản lắc đầu.
Diễn sâu đấy...
Chung Tử Kính nhíu mày.
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói bằng tiếng Trung hơi ngắc ngứ vang lên: "Cô có nhiều thân phận đấy nhỉ, mới vừa rồi là nhân viên phục vụ mà giờ đã thành cảnh sát rồi sao?"
Hửm?
Đôi mắt Tần Minh Nguyệt chợt lóe lên ánh sáng!
Đồng tử Chung Tử Kính lập tức co rút lại, anh ta lạnh lùng hỏi: "Lúc nãy cô đã vào phòng?"
Tần Minh Nguyệt thản nhiên đáp: "Đâu có, phòng gì đâu, ai biết".
Chết cũng không được thừa nhận!
Hà Gia Hoa cắn chặt răng, nghiêm túc nói: "Anh Chung, thà giết lầm còn hơn bỏ sót!"
Trương Minh Vũ nhìn hắn chòng chọc.
Tên khốn nạn này!
Chung Tử Kính khẽ hít sâu một hơi, anh ta khẽ gọi: "Chú Chung, bắt lại!"
Vừa dứt lời, Chung Hải đã nhanh chóng đi lên!
Ông ta xông thẳng tới chỗ hai người.
Trương Minh Vũ mở to hai mắt.
Nói bắt là bắt ngay sao?
Ngay sau đó, Tần Minh Nguyệt bắt đầu phản kích.
Ba người lại xúm vào đánh nhau.
Thực lực ngang nhau nên khó phân thắng bại!
Mọi người xung quanh xem đến nỗi muốn chóng mặt.
Chung Tử Kính nặng nề hỏi: "Ông Dạ, ông không định giúp đỡ chút sao?"
Dạ Thập Nhị cân nhắc trả lời: "Ỷ đông hiếp yếu không vui đâu".
Chung Tử Kính cắn chặt răng, ra sức thuyết phục: "Người này rất quan trọng với thiếu gia Âu Dương, nếu ông bắt được thì coi như là có công lớn nhất rồi!"
Ánh sáng lóe lên trong đôi mắt Dạ Thập Nhị.
Thật lâu sau đó ông ta mới nhỏ giọng đáp lại: "Được thôi, tôi sẽ tới chơi với bọn họ một lát".
Nói xong, bóng người ông ta biến mất.
Trương Minh Vũ phối hợp ăn ý với Tần Minh Nguyệt, đánh Chung Hải lui lại từng bước!
Một quyền cuối cùng đánh thẳng
vào ngực ông ta!