Mắt Quan Na thoáng lóe kên sự tức giận, nhưng cô ta vẫn mỉm cười nói: "Thế này đi, anh Hổ anh cho tôi thêm mấy ngày, tôi bảo đảm sẽ trả lại tiền cho anh".
Anh Hổ lè lưỡi liếm môi cười nói: "Kéo dài thêm mấy ngày thì được".
"Có điều... tại sao tôi lại phải giúp chị?"
Nói xong, ánh mắt tham lam của gã bắt đầu di chuyển trên cơ thể nóng bóng của cô ta!
Quan Na nhíu mày.
Nhưng cuối cùng cô ta vẫn mỉm cười đáp: "Sau này tôi sẽ báo đáp anh Hổ"
Sau này?
Ánh mắt anh Hổ lóe lên sự tức giận, gã nói: "Chị Na, sau này báo đáp đương nhiên không có vấn đề".
"Chúng tôi không lấy được tiền, thì khách khứa..."
"Chẳng nhẽ bây giờ chị Na vẫn chưa biết tại sao không có khách đến ăn sao?"
"Chị mà không làm gì đó, khách.... sẽ không đến đâu".
Nói xong, mắt gã lóe sáng.
Uy hiếp trắng trợn!
Quan Na mỉm cười quyến rũ: "Vậy sao? Hôm nay... chẳng phải có khách đó sao?"
Hả?
Anh Hổ nhướn mày nhìn.
Nhìn quanh một vòng, tầm nhìn của gã đã ở trên người Trương Minh Vũ!
Trong mắt anh Hổ lập tức lóe lên vẻ tức giận!
Một giây sau, anh Hổ đi tới.
Mấy tên cường tráng đi sát theo!
Khí thế hùng hồn!
Trương Minh Vũ cũng sững sờ.
Ăn cơm thôi mà cũng đắc tội người khác?
Quan Na nhíu mày, bước tới chắn trước mặt anh Hổ.
"Anh Hổ, anh định làm gì vậy?", Quan Na mỉm cười quyến rũ hỏi.
Anh Hổ cười khẩy đáp: "Hừ, không làm gì cả, chỉ muốn giao lưu với người anh em kia một chút thôi!"
Nói xong, liền khí thế bước tới!
Trương Minh Vũ mỉm cười.
Vô cùng kiêu ngạo.
Quan Na cũng bước tới, lạnh lùng nói: "Anh Hổ, không được động vào khách của khách sạn tôi, anh làm vậy là không nể mặt tôi rồi!"
Trương Minh Vũ nhướng mày, mắt lóe lên sự bất ngờ.
Thú vị đó.
Anh Hổ nhíu mày, lạnh lùng nói: "Tôi đã ra mệnh lệnh từ lâu rồi, người anh em này
dường như không nể mặt tôi".