Mọi người lập tức ngẩn ra.
Cô gái này đi cùng Trương Minh Vũ mà?
Nhưng ngay sau đó, bọn họ đều hiểu.
Lục Chính Minh để mắt tới cô gái này rồi!
Trương Minh Vũ thản nhiên đáp: "Mày có ý gì?"
Lục Chính Minh đưa mắt quan sát Trương Minh Vũ từ đầu đến chân một lượt.
Từ trên xuống dưới, toàn thứ hàng vỉa hè...
Lục Chính Minh cười lạnh một tiếng, thong dong nói: "Không có ý gì, mày cứ việc đi, để người đẹp này lại đây".
"Khách tới tiêu tiền ở quán bar của tao, chúng tao có trách nhiệm bảo đảm an toàn cho khách".
Trương Minh Vũ cười lạnh, ung dung hỏi lại: "Nếu tao không chịu thì sao?"
Không chịu?
Đám đông quanh đó lập tức lộ vẻ giễu cợt.
Đang ở Tĩnh Châu mà dám nói năng với cậu ấm nhà họ Lục như thế?
Chán sống rồi sao?
Bọn anh Hổ thì Trương Minh Vũ còn có ý xử lí khéo léo một chút.
Nhưng cái loại lưu manh sắc dục đầy đầu thế này, Trương Minh Vũ không muốn nương tay.
Lục Chính Minh chau mày, giễu cợt: "Ranh con, ở Tĩnh Châu này không có mấy người dám phản đối lời tao, biết không hả?"
Trương Minh Vũ bèn cười nói: "Tao tới đây, vậy có rồi đấy".
Giọng anh bình thản như không mà lại khí phách vô cùng.
Ha ha!
Xung quanh vang lên tiếng cười nhạo không kiêng nể.
Bọn họ nhìn Trương Minh Vũ, ánh mắt đầy châm chọc.
Thật đúng là không biết trời cao đất rộng!
Lục Chính Minh híp mắt, lạnh lùng nói: "Thằng ranh kia, mày đang đùa với lửa đấy!"
Trương Minh Vũ lạnh nhạt bảo: "Thôi đi, lề mà lề mề làm gì, mày muốn cô ấy chứ gì?"
"Đánh gục được tao, cô ấy sẽ là của mày".
"Nếu không thể đánh gục tao, tao sẽ cho mày một lần mất mặt nhớ đời".
Loại người này không thể nương tay.
Bằng không, không biết còn có bao nhiêu cuộc đời thiếu nữ tan nát dưới tay bọn chúng!
Ha ha ha!
Anh vừa nói xong, đám đông lại cười vang.
Người này đúng là một gã điên!
Không biết bên phe cậu Lục có bao nhiêu người sao?
Ai nấy sáng rực mắt, giễu cợt nhìn Trương Minh Vũ.
Một tia giận dữ thoáng lóe lên trong mắt Lục Chính Minh, hắn ta chầm chậm nói: "Hừ, cho mày một con đường sống lại không
chịu đi, vậy thì chớ có trách tao!"