Nói xong, lại cướp lấy ly rượu trong tay Trương Minh Vũ.
Uống cạn!
Trương Minh Vũ lo lắng nói: "Ê, đó là của tôi..."
Nhưng chưa nói hết, rượu đã vào hết bụng Hàn Thất Thất rồi.
Trương Minh Vũ liếc mắt, không biết nên nói gì.
Nhưng anh hiểu rõ, Hàn Thất Thất nhất định đang rất giận.
Trương Minh Vũ nhanh chóng uống cùng cô.
Nháy mắt, Hàn Thất Thất đã uống hết mấy ly.
Khuôn mặt xinh đẹp đỏ ửng lên.
Trương Minh Vũ nhìn quanh, phát hiện nơi đây có không ít đàn ông đang tụ tập lại.
Lúc này họ đều nhìn cô ta bằng ánh mắt xấu xa.
Trương Minh Vũ lắc đầu mỉm cười.
Hàn Thất Thất bắt đầu lắc lư rồi.
Trương Minh Vũ cười nói: "Được rồi, uống nhiều phết rồi đấy, về nhà thôi".
Hàn Thất Thất lắc đầu.
Trương Minh Vũ bất lực.
Anh đứng dậy, kéo tay Hàn Thất Thất.
Ý bảo phải rời khỏi đây.
Nhưng lúc này, đám người kia... bao vây lấy họ...
Hả?
Trương Minh Vũ nhăn mày.
Xem ra đám người kia là đồng bọn của nhau...
Chỉ giây lát, đám người kia đã bao vây Trương Minh Vũ và Hàn Thất Thất lại.
Mọi người quanh đó đã phát hiện bên này có chuyện, tất cả đều ngừng nhảy nhót, quay đầu nhìn sang.
Âm nhạc cũng ngừng bặt.
Trương Minh Vũ không nóng nảy, chỉ lẳng lặng đứng đó đợi.
Những người đàn ông xung quanh đều khoanh tay.
Đám đông tự động tách ra.
Một gã thanh niên lòe loẹt đỏm dáng bước ra, ánh mắt đầy vẻ tham lam.
Mọi người xung quanh thấy rõ mặt người này, con ngươi chợt co rút lại.
Cậu ba nhà họ Lục, Lục Chính Minh!
Hắn ta tới rồi?
Lục Chính Minh càn rỡ đánh giá vóc người của Hàn Thất Thất, ánh mắt toát lên vẻ thèm khát.
Hàn Thất Thất mơ mơ màng màng tựa vào lòng Trương Minh Vũ.
Trương Minh Vũ cười nói: "Các vị, xin nhường đường, chúng tôi cần rời khỏi đây".
Lục Chính Minh bỡn cợt: "Này ranh con, tới quán bar của tao để lừa người đẹp này đúng không? Mày coi như tao
không tồn tại đấy hả?"