Trương Minh Vũ vô thức liếc nhìn xung quanh.
Mọi người đều đang trợn tròn mắt há hốc mồm.
Chưa ai thoát ra khỏi nỗi khiếp sợ vừa rồi.
Anh khẽ bật cười.
Lâm Kiều Hân tức giận trừng mắt nhìn anh, cảm giác trong lòng vô cùng kỳ quái.
Mãi lâu sau mọi người mới dần lấy lại tinh thần.
Người nhà họ Lâm xì xào bàn tán, vẻ mặt ai nấy đều cực kỳ phức tạp.
Nhà họ Lâm được cứu rồi.
Nhưng người cứu… là Trương Minh Vũ…
Lâm Kiều Hân lặng lẽ thở phào một hơi.
May mà không ai nghe thấy bọn họ nói chuyện…
Tần Minh Nguyệt khẽ cau mày, ánh mắt loé lên tia lạnh lẽo.
Anh mỉm cười lên tiếng: “Được rồi, tôi đã nói là bọn họ sẽ chạy mà”.
Vừa nói anh vừa vội vàng tách xa cô ra.
Tần Minh Nguyệt bĩu môi, cuối cùng vẫn chẳng nói lời nào.
May mà còn bắn trúng được hai tên.
Đám người dần dần tỉnh ngộ.
Ai nấy đều nhìn về phía anh với ánh mắt lẫn lộn cảm xúc.
Bà cả và bà hai cúi gằm đầu xuống.
Lâm Tuấn Minh cũng lặng thinh.
Rốt cuộc Lâm Quốc Phong đành phải cắn răng bước ra, cười giả lả nói: “Cảm ơn sếp Tần nhiều!”
“Nếu không nhờ có cô, sợ là nhà họ Lâm chúng tôi…”
Ông ta chưa nói hết câu nhưng ý tứ đã rất rõ ràng.
Nghe thấy vậy, người nhà họ Lâm cũng nhao nhao tỏ vẻ biết ơn.
Tần Minh Nguyệt lạnh nhạt liếc nhìn: “Không cần khách sáo, tôi chỉ nể mặt Trương Minh Vũ thôi”.
“Nếu không có lời của anh ta, tôi còn chẳng biết nhà họ Lâm sẽ gặp phải chuyện này”.
Vậy…
Lâm Quốc Phong tức thì nghẹn họng!
Người nhà họ Lâm cũng cảm thấy xấu hổ!
Lâm Quốc Phong hé miệng toan lên tiếng nhưng lại không biết nên nói gì.
Tần Minh Nguyệt vung tay ra lệnh: “Kéo hai người kia đi!”
“Vâng!”
Mấy anh cảnh sát lập tức đáp lại.
Sau đó nhanh nhẹn kéo hai người kia ra ngoài.
Tần Minh Nguyệt quay lại nhìn Trương Minh Vũ: “Anh lại nợ tôi một lần nữa”.
Đôi mắt xinh đẹp của cô ta chợt loé sáng.
Lâm Kiều Hân khẽ nhíu mày, quan sát thật kỹ.
Trương Minh Vũ gượng cười đáp: “À… phải, lại nợ cô rồi…”
Tần Minh Nguyệt cười sâu xa nói: “Nhớ đấy nhé. Chúng tôi đi trước đây”.
Dứt lời, cô ta liền quay lưng rời đi.
Từ đầu đến cuối, cô ta chẳng thèm nhìn người nhà họ Lâm lấy một lần!