Lâm Quốc Phong cứng ngắc mặt mày.
Nhưng cuối cùng vẫn không nói được câu gì.
Đám người Tần Minh Nguyệt nhanh chóng rời đi.
Long Tam và Long Thất đã biến mất không thấy tăm hơi từ bao giờ.
Trong phòng khách rộng lớn chỉ còn lại Trương Minh Vũ và người nhà họ Lâm.
Phù
Tất cả đều thở phào nhẹ nhõm.
Thoát chết trong gang tấc…
Lâm Quốc Phong ngồi phịch xuống sofa, vẻ mặt nghiêm trọng.
Ông cụ Lâm dựa người vào sofa, hai mắt nhắm hờ.
Từ lúc bắt đầu đến giờ, ông cụ chưa từng lên tiếng, giống như không hề có chuyện gì xảy ra…
Lý Phượng Cầm từ trong đám đông bước ra, châm chọc nói: “Hừ! Lúc con gái tôi nói thì các người không chịu tin!”
“Bây giờ thì sao?”
“Nhà họ Lâm của chúng ta suýt bị diệt vong!”
Giọng nói hùng hồn tràn đầy giận dữ!
Bà cả và bà hai cúi đầu, bộ dạng rất lúng túng.
Mấy người Lâm Quốc Phong cũng không nói nên lời.
Đâu ai ngờ được… lời Lâm Kiều Hân nói là sự thật?
Trương Minh Vũ cau mày.
Hôm nay Lý Phượng Cầm… bị sao vậy?
Ngay sau đó, sắc mặt bà ta lập tức biến đổi, khoanh nay cười lạnh: “May đấy!”
Mọi người đều ngơ ngác không hiểu.
May cái gì?
Nhưng không ai thèm lên tiếng đáp lời.
Bà ta vẫn đang chờ đợi.
Tình hình vô cùng xấu hổ.
Lâm Kiều Hân lắc đầu bất lực, thấp giọng hỏi: “May cái gì?”
Bấy giờ bà ta mới mừng rỡ, ngạo nghễ nói: “May mà có con rể của tôi!”
“Nếu không, hôm nay nhà họ Lâm xong đời chắc rồi!”
Lâm Kiều Hân bực bội trừng mắt.
Trương Minh Vũ cũng không khỏi sững sờ.
Thì ra… vẫn là vì muốn tỏ vẻ đắc ý…
Bà ta ung dung khoanh tay, mặt hếch lên trời, bộ dạng kiêu ngạo!
Lâm Quốc Long nheo mắt lại.
Bà hai nghiến răng ken két, nổi trận lôi đình!
Thế nhưng… bà ta lại không biết phản bác kiểu gì.
Lý Phượng Cầm lại càng thêm đắc ý, có vẻ còn định mở miệng lần nữa.
Lâm Kiều Hân vội vàng cắt ngang: “Được rồi, nếu đã không còn nguy hiểm gì thì mọi người mau về nghỉ ngơi đi”.
Người nhà họ Lâm gật đầu nghe theo.
Mọi người lũ lượt rời đi.
Mặc dù hai vợ chồng Lâm Quốc Long không cam lòng nhưng cũng chẳng nói gì được.
Chỉ trong nháy mắt, đám đông liền tản ra.
Lý Phượng Cầm bĩu môi tỏ thái độ khó chịu.