Mọi người đều tập trung ánh mắt.
Vô cùng hiếu kỳ!
Ông cụ Lâm từ từ nói: "Để Minh Vũ nói đi".
Hả?
Vừa dứt lời, mọi người đến trợn tròn mắt.
Để Trương Minh Vũ nói?
Lâm Quốc Long nhíu mày.
Lâm Tuấn Minh cuộn chặt nắm đấm, ánh mắt tràn ngập tia rét lạnh!
Lại là hắn!
Mấy chuyện hai ngày nay đều do Trương Minh Vũ gây ra cả!
Trương Minh Vũ không nghĩ nhiều, anh đứng dậy, từ tốn nói: "Mọi người cũng nhìn thấy chuyện hôm qua rồi đó".
"Sau này nhà họ Lâm sẽ rất nguy hiểm".
"Để an toàn, hôm nay chúng ta sẽ sang chỗ khác ở".
Nhưng vừa nói xong cả căn phòng lập tức lặng yên như tờ.
Mọi người đều sững sờ!
Trương Minh Vũ nói gì vậy?
Bảo người nhà họ Lâm... chuyển nhà?
Lâm Tuấn Minh nhíu mày, tức giận nói: "Mày đùa kiểu gì vậy! Đại viện nhà họ Lâm là nền móng của nhà họ Lâm, mày bảo chúng ta chuyển nhà là sao?"
Trương Minh Vũ nhíu mày.
Đang phản bác sao?
Nhưng chưa nói gì, Lâm Kiều Hân đã lạnh lùng nói: "Mạng mất thì còn gì mà nền với móng?"
"Ở lại nhà họ Lâm, anh có đánh nổi người của Thần Ẩn không?"
Lời lẽ sắc bén!
Trương Minh Vũ sững sờ.
Không ngờ Lâm Kiều Hân lại đứng dậy nhanh như vậy.
"Em...”
Lâm Tuấn Minh không nói được gì?
Anh ta lấy ra cái gì để đánh người của Thần Ẩn?
Mọi người xung quanh không khỏi bàn tán.
Rời khỏi nhà họ Lâm thì mất thể diện.
Nhưng không rời... thì sẽ gặp nguy hiểm...
Phải làm thế nào đây?
Lâm Quốc Long đứng dậy, nặng nề nói: "Bây giờ nhà họ Lâm đúng là đang gặp nguy hiểm, nhưng ai có thể đảm bảo là chuyển ra thì sẽ an toàn?"
Trương Minh Vũ mỉm cười.
Mẹ nó bảo chị hai tốn công sức nửa ngày để bảo vệ mấy người, ngược lại lại trở thành tôi cầu xin mấy người sao?
Lâm Kiều Hân nhíu mày lạnh lùng nói: "Nhưng ở lại nhà họ Lâm còn nguy hiểm hơn".
Lâm Quốc Long lạnh lùng nói: "Đi ra ngoài thì sẽ an toàn à? Nếu như có thể đảm bảo ra ngoài sẽ an toàn tuyệt đối thì tôi đi!"