"Cậu dám khẳng định không?"
Vừa dứt lời, mọi người xung quanh rối rít gật đầu!
Trương Minh Vũ mỉm cười.
Lâm Kiều Hân ngạc nhiên hỏi: "An toàn tuyệt đối? Bây giờ an toàn là thứ Minh Vũ tốn hết công sức mới đổi lại được!"
"Minh Vũ đang bảo vệ người nhà họ Lâm chúng ta!"
"Vậy mà bác còn dám ra điều kiện à?"
Nghĩ cái gì vậy?
Sắc mặt người nhà họ Lâm vô cùng phức tạp.
Lâm Tuấn Minh cười khẩy nói: "Chúng tôi... hình như chưa cầu xin cậu ta giúp thì phải?"
Hả?
Lâm Kiều Hân hoang mang.
Sao có thể không biết xấu hổ đến vậy?
Trương Minh Vũ mỉm cười.
Lâm Quốc Long phụ họa thêm: "Đúng vậy!"
"Hơn nữa dù bảo vệ được thì sao không phái người đến nhà họ Lâm?"
"Cần gì phải bảo chúng tôi ra ngoài!"
Vừa dứt lời, mọi người ào ào gật đầu.
Đúng vậy!
Tại sao không đến nhà họ Lâm?
Trương Minh Vũ lắc đầu, đúng là... không biết điều.
Lâm Kiều Hân mím môi, tức giận nói: "Tìm cứu viện cho mấy người đã là tốt lắm rồi! Sao mấy người lắm chuyện thế?"
Trong lời nói vô cùng tức giận!
Lâm Quốc Long lạnh lùng nói: "Được rồi, cháu nghĩ lần trước là Trương Minh Vũ cứu nhà chúng ta sao?"
"Chẳng qua là công lao của cảnh sát thôi!"
Lâm Kiều Hân lên tiếng đáp trả: "Cảnh sát do Minh Vũ tìm đến!"
Đúng là đồ mặt dày!
Lâm Quốc Long cười khẩy: "Lần này không cần nữa".
"Bác đã liên lạc với đội trưởng Trần của đội cảnh sát rồi, chỉ cần nhà họ Lâm gặp chuyện, họ sẽ lập tức phái người đến!"
Nói xong mắt liền lóe lên sự kiêu ngạo.
Hả?
Trương Minh Vũ nhíu mày.
Thuộc hạ của Tần Minh Nguyệt đều là người mới, sao có thể quen Lâm Quốc Long được?