Tần Minh Kiệt híp mắt nhìn, quát lạnh một tiếng: "Xông lên!"
Chính anh ta cũng không dám dùng súng.
Chặn đường đòi người vốn đã không phải một hành vi chính đáng, nếu dùng súng sẽ thực sự biến thành cướp phạm nhân.
Chỉ giây lát sau, hai nhóm người đã xông vào đánh đấm hỗn loạn.
Tiếng kêu rên đau đớn vang lên không ngừng.
Lát sau, Tần Minh Kiệt cũng chậm rãi đứng dậy.
Hả?
Trương Minh Vũ ngẩn người.
Tần Minh Kiệt... còn muốn đích thân ra tay?
Dạ Thập Nhị chau mày.
Gã cũng đứng ra.
Chỉ lát sau, hai người đã cùng bước tới.
Trương Minh Vũ nhếch miệng nở nụ cười.
Đều ra cả, tốt lắm!
Bên phía xe cảnh sát... không ai trông coi!
Cơ hội hoàn hảo đến rồi!
Long Tam không nói một lời, chỉ lẳng lặng nhìn xem.
Tần Minh Kiệt nheo mắt, lạnh lùng nói: "Tên khốn, đến đi!"
Chủ động khiêu chiến?
Ánh mắt Trương Minh Vũ thoáng lóe lên một tia kinh ngạc.
Con ngươi Dạ Thập Nhị lại trở nên lạnh buốt.
Gã dồn lực xuống chân, lao tới!
Chiêu thức hết sức giản đơn và thô bạo.
Tần Minh Kiệt cười lạnh một tiếng, xông thẳng lên.
Bịch bịch!
Nháy mắt, hai bên đã giao chiến mấy hiệp.
Trương Minh Vũ âm thầm khiếp sợ.
Tay Tần Minh Kiệt này... không hề thua kém Dạ Thập Nhị?
Chuyện này...
Anh kinh ngạc đến há hốc miệng.
Tất cả những người bên dưới đều đã gia nhập cuộc chiến.
Khu vực này biến thành một bãi chiến trường hỗn loạn.
Hồi lâu sau, Trương Minh Vũ mới hoàn hồn.
Không được, phải ra tay thôi!
Thời gian không đợi ai!
Trương Minh Vũ nhích chân, lợi dụng tán cây và thân cây che chắn, nhảy xuống đất.
Long Tam thoáng chau mày.
Ánh mắt anh ta tràn đầy suy tư sâu xa.
Trương Minh Vũ lại chẳng hề hay biết.
Sau khi tiếp đất, anh thận trọng nhìn quanh một lượt.