Cuối cùng, mọi người đành dồn mắt nhìn về phía Trương Minh Vũ.
Vẻ mặt bọn họ như muốn nói, yêu cầu của Âu Dương Thanh Tùng là có lí.
Ngay sau đó, có hai viên cảnh sát đi về phía Trương Minh Vũ.
Tần Minh Nguyệt siết chặt nắm tay, ánh mắt phân vân khó xử.
Trương Minh Vũ híp mắt, lạnh nhạt nói: "Các người là ai? Dựa vào đâu mà muốn tra hỏi tôi?"
Anh đang từ từ thích ứng áp lực khủng khiếp kia.
Dần dà, anh cũng cảm thấy nhẹ nhàng hơn nhiều.
Lúc này, quan trọng nhất là phải giữ được bình tĩnh.
Một bước sai, là thua cả ván cờ.
Âu Dương Thanh Tùng khẽ cười một tiếng.
Bỗng có một giọng nói tràn đầy châm chọc vang lên: "Ông ấy là tướng quân của Quân đoàn 3, mày nói xem... ông ấy dựa vào đâu mà bắt mày?"
Hả?
Trương Minh Vũ chau mày.
Anh ngoảnh đầu về phía tiếng nói kia vọng tới.
Dạ Thập Nhị vừa cười nhạt vừa bước đến.
Khóe miệng gã vẫn còn đọng lại vết máu đã khô.
Vẻ mặt Trương Minh Vũ trở nên nặng nề.
Tướng quân của Quân đoàn 3?
Lúc này, Tần Minh Nguyệt đột nhiên lên tiếng: "Tướng quân Quân đoàn 3 phụ trách việc của địa phương từ bao giờ thế?"
Trương Minh Vũ cau mày.
Bọn họ không quản được Hoa Châu?
Dạ Thập Nhị cười lạnh, nói: "Hoa Châu nằm trong phạm vị quản lí của Quân đoàn 3, đương nhiên tướng quân có quyền xử lí mọi việc".
"Huống chi... còn là vụ việc cầm súng cướp người có tính chất hết sức ác liệt như thế này".
Gã vừa dứt lời, đám người nhà họ Tần lại càng thêm căng thẳng.
Lần này... chỉ sợ khó thoát kiếp nạn.
Tần Minh Nguyệt lạnh lùng nói: "Dù nơi này nằm trong khu trực thuộc của các người, nhưng các người có giấy bắt người sao?"
Dạ Thập Nhị khoanh tay trước ngực, bỡn cợt đáp: “Giấy tờ sẽ bổ sung sau”.
Hả?
Trương Minh Vũ lại nhăn mày.
Còn có thể làm như vậy?
Âu Dương Thanh Tùng lạnh lùng lên tiếng: "Được rồi, cứ hỏi thử xem rốt cuộc là kẻ nào sai khiến".
"Nếu có người dám ngăn cản, mang hết đi cho tôi".
Dạ Thập Nhị nhướng mày, thưa: "Vâng!"
Nói đoạn, gã nhếch mép cười khẩy, bước về phía Trương Minh Vũ.