Tần Minh Kiệt nắm chặt tay.
Nhưng...
Haiz.
Cuối cùng, đám người nhà họ Tần chỉ đành nặng nề thở dài một tiếng.
Trong lòng Trương Minh Vũ cũng đang diễn ra một cuộc tranh đấu quyết liệt.
Mặc người ta xử lí?
Hay là...
Anh ngẩng đầu nhìn lên, trên cây đại thụ xa xa vẫn không có bất cứ động tĩnh gì.
Chỉ giây lát sau, Dạ Thập Nhị đã đi tới trước mặt anh.
Gã khiêu khích nhìn Trương Minh Vũ như chế giễu.
"Ranh con, đi thôi, tướng quân của chúng tao... muốn hỏi chuyện mày!"
Nói đoạn, gã liền vươn tay định bắt Trương Minh Vũ.
Trương Minh Vũ né người sang một bên, bình thản nói: "Tôi tự đi được".
Nói xong, anh cất bước tiến lên.
Con ngươi Dạ Thập Nhị thoáng lóe một tia sáng lạnh, nhưng gã cũng không nói gì thêm.
Trương Minh Vũ bước tới, đứng trước mặt Âu Dương Thanh Tùng.
Cự li giữa hai người rất gần.
Khoảng cách này khiến anh cảm nhận rõ hơn áp lực khủng bố kia.
Trương Minh Vũ âm thầm kinh hồn táng đảm.
Thử thách... Là thử thách thôi!
Kẻ này cũng chỉ là người!
Mình sợ gì chứ?
Nghĩ tới đây, Trương Minh Vũ ngẩng đầu lên.
Ánh mắt anh nhìn thẳng vào đối phương.
Âu Dương Thanh Tùng thoáng chau mày, lạnh nhạt nói: "Này nhóc, nói thật đi, sau lưng cậu... có người sai khiến có phải không?"
Đám người nhà họ Tần khẩn trương vô cùng.
Bởi một câu đáp của Trương Minh Vũ có thể quyết định vận mệnh của họ.
Trương Minh Vũ bình thản nói: "Tần Minh Nguyệt là bạn tôi, tự bản thân tôi muốn cứu".
Thái độ của anh cực kì ung dung.
Nhưng thực tế, trong lòng anh lúc này vẫn còn chút sợ hãi.
Hử?
Đáy mắt Tần Minh Kiệt thoáng hiện lên một tia kinh ngạc.
Tần Minh Nguyệt lại vô cùng nôn nóng.
Dạ Thập Nhị nhếch mép cười lạnh.
Thật đúng là... tự đâm đầu vào chỗ chết!
Âu Dương Thanh Tùng híp mắt, lạnh lùng nói: "Có lẽ cậu chưa nghe rõ câu hỏi, tôi đang hỏi cậu, sau lưng cậu có ai sai khiến cậu làm việc này không?"