Thế này là...
Cạch cạch cạch!
Cạch cạch cạch!
Hai phe đồng loạt giơ súng tiểu liên lên!
Âu Dương Thanh Tùng tỏ ra khó chịu, ông ta lạnh lùng hỏi: "Tướng quân Tần, hình như thằng nhãi này không thuộc nhà họ Tần mà?"
"Ông lấy tư cách gì mà quản chuyện này?"
Tần Bác Quang khịt mũi khinh thường, từ tốn nói: "Ông động vào nhà họ Tần thì chỉ có tôi liều mạng với ông thôi".
"Nhưng nếu ông động vào cậu ấy..."
"Quân đoàn 2 chúng tôi sẽ liều mạng với ông!"
Hít!
Ông ấy vừa nói câu này ra, tất cả những người xung quanh đều hít một hơi lạnh.
Ý Tần Bác Quang là gì?
Những người họ Tần sững sờ.
Những kẻ thuộc nhà họ Âu Dương cũng đờ người ra.
Vẻ ngạc nhiên hiện lên trong mắt Tần Minh Kiệt.
Cả Quân đoàn 2 luôn ư?
Một trò đùa mới à?
Trương Minh Vũ nhíu mày, anh chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Rốt cuộc là sao đây?
Đôi mắt bồ câu của Tần Minh Nguyệt mở to đầy thảng thốt.
Trong số những người ở đây, chỉ có Long Tam là mặt không đổi sắc.
Ừng ực!
Thật lâu sau, tiếng nuốt nước miếng vang lên.
Dạ Thập Nhị cũng ngây ra như phỗng.
Âu Dương Thanh Tùng nheo mắt lại, phẫn nộ gầm lên: "Tướng quân Tần, ông đang đùa với tôi đấy à!"
Tần Bác Quang lạnh nhạt đáp: "Ông có thể thử một lần".
Trời đất...
Ai nấy đều hoang mang.
Sao có thể được!
Âu Dương Thanh Tùng nắm chặt quả đấm, lửa giận hừng hực trong mắt.
Nhưng phe Tần Bác Quang quá nhiều người!
Phù!
Qua một lúc, Âu Dương Thanh Tùng thở hắt ra rồi thỏa hiệp: "Thôi, tôi lại nể mặt ông thêm một lần".
"Hãy chờ đấy!"
Dứt câu, ông ta đanh mặt trừng mắt nhìn Trương Minh Vũ!
Tim Trương Minh Vũ giật thót.
Hừ!
Âu Dương Thanh Tùng hừ lạnh một tiếng.
Ông ta lên xe.
Mặc dù Dạ Thập Nhị không cam lòng nhưng chỉ có thể yên lặng đi theo.
Rất nhanh, đoàn người lên xe rời đi.