Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi

Chương 1410

Người của nhà họ Tần cất súng rồi xếp hàng ngay ngắn.  

Tần Minh Kiệt cau mày hỏi: "Chú ba, tên này..."  

"Vô lễ!"  

Tần Bác Quang thình lình quát lớn.  

Tần Minh Kiệt hoảng sợ giật mình.  

Ánh mắt Trương Minh Vũ đầy hoang mang.  

Có chuyện gì thế?  

Tần Bác Quang đưa mắt nhìn xung quanh, lạnh lùng nói: "Nhớ cho kỹ! Bắt đầu từ hôm nay, cậu chủ Trương chính là khách quý của nhà họ Tần chúng ta!"  

"Ai dám vô lễ với cậu ấy, bắn chết ngay lập tức!"  

Câu vừa dứt, bầu không khí tĩnh lặng như tờ.  

Cậu chủ Trương?  

Họ có nghe nhầm không?  

Tần Minh Kiệt ngây ra như phỗng.  

Vẻ bàng hoàng hiện lên trong đôi mắt đẹp của Tần Minh Nguyệt.  

Thế này là sao đây?  

Dõi mắt khắp thủ đô cũng chẳng mấy ai có thể làm khách quý của nhà họ Tần.  

Trương Minh Vũ này... dựa vào đâu anh được họ công nhận chứ!  

Tần Minh Kiệt bần thần hỏi: "Chú ba, chú... không nói đùa đấy chứ?"  

Tần Bác Quang hờ hững đáp: "Chú đùa với cháu hồi nào?"  

Tần Minh Kiệt nghe vây thì căng thẳng.  

Nhưng...  

Ngay sau đó, mọi ánh nhìn đều đổ dồn về phía Trương Minh Vũ.  

Anh cũng sững sờ.  

Đây cũng là chị sáu sắp xếp à?  

Tần Bác Quang đi lên một bước, bảo: "Cậu Trương, tôi còn nhiệm vụ nên xin phép đi trước".  

"Đây là danh thiếp của tôi, có chuyện gì xin cứ gọi cho tôi".  

Nói xong, ông ấy đưa tờ danh thiếp cho anh bằng hai tay.  

Nội dung trên danh thiếp rất đơn giản.  

Một cái tên và một số điện thoại!  

Ừng ực!  

Trương Minh Vũ nuốt nước miếng một cách khó khăn.  

Dù anh đã chuẩn bị tinh thần từ trước nhưng...  

Một lúc sau Trương Minh Vũ mới ngơ ngác nhận danh thiếp, cười nói: "Vâng... Cảm ơn..."  

Tần Bác Quang đứng thẳng lưng, quan sát Trương Minh Vũ kĩ càng.  

Ánh mắt ông ấy đầy nghĩ ngợi.  

Qua một lúc, Tần Bác Quang nói tiếp: "Cậu Trương, lần này đắc tội Âu Dương Thanh Tùng, bọn họ nhất định sẽ gây rắc rối cho cậu".  

Trương Minh Vũ cười trừ: "Không sao đâu, dù sao rắc rối cũng sẽ tìm tới tôi thôi".  

Còn Âu Dương Triết nữa mà.  

Tần Bác Quang yên lặng gật đầu, cười nói: "Vậy được rồi, tôi đi trước nhé".  

Trương Minh Vũ mỉm cười: "Tướng quân Tần đi thong thả".  

Tần Bác Quang xoay người, nghiêm túc nói: "Minh Nguyệt, phải nhớ là sau khi về cháu phải giúp đỡ cậu Trương hết mức có thể đấy".
Bình Luận (0)
Comment