Ông không hề do dự đáp: “Không thành vấn đề”.
Chẳng bao lâu sau hai người đã hẹn xong thời gian và địa điểm gặp nhau.
Tiếp đó, anh lại gọi cho Trần Đại Phú. Đối phương cũng sảng khoái nhận lời.
Khóe miệng anh hơi nhếch lên nở nụ cười.
Nếu hai người họ có thể giúp được, chắc chắn anh sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Đến chiều, anh cũng bắt đầu thấy đói bụng.
Anh đi ra khỏi công ty.
Chiếc Mercedes vẫn chờ sẵn bên lề đường.
Anh ngồi vào trong xe.
Thoắt cái, chiếc xe đã đỗ lại trước cổng khách sạn Hồng Thái.
Anh xuống xe đi vào trong.
Lúc này, bên trong khách sạn vẫn vô cùng nhộn nhịp, khách hàng qua lại tấp nập.
Nhận viên cũng làm việc rất chăm chỉ.
Anh quan sát xung quanh rồi gật đầu hài lòng.
Vương Vũ Nam quản lý tốt lắm.
Anh không còn chần chừ đi thẳng vào căn phòng Vip đã đặt trước.
Lặng lẽ chờ đợi.
Chẳng mấy chốc, một tràng tiếng bước chân dồn dập vang lên.
Anh khẽ mỉm cười.
Cửa phòng bị đẩy ra.
Trần Đại Phú bước vào, cười sang sảng nói: “Tôi đến rồi đây cậu Minh Vũ”.
Anh đứng dậy đáp: “Mời ngồi”.
Ông ta vội vàng gật đầu ngồi xuống.
Tiếng bước chân lại truyền tới.
Hàn Thiên Hoa nhiệt tình cười bảo: “Chú không đến muộn chứ?”
Trương Minh Vũ bật cười đáp: “Đương nhiên rồi, mời chú ngồi”.
Ông thong thả bước tới.
Trương Minh Vũ đang định ngồi xuống.
Thì đột nhiên phát hiện sau lưng Hàn Thiên Hoa vẫn còn có người.
Anh nheo mắt dò xét.
Hàn Thất Thất?
Anh không khỏi giật nảy mình.
Cô ta chậm rãi đi vào, hơi cúi đầu.
Khiến anh không nhìn thấy được vẻ mặt hiện giờ của cô ta.
Anh nghi hoặc hỏi: “Thất Thất, sao cô lại tới đây?”
Cô ta khẽ lắc đầu.
Hàn Thiên Hoa nở nụ cười sâu xa lên tiếng: “Thất Thất, mau qua đây ngồi”.
Cô ta trợn trừng mắt, khẽ cử động định ngồi xuống.
Lại nghe thấy Hàn Thiên Hoa thì thầm; “Ngồi cạnh bố làm gì? Ngồi cạnh Minh Vũ đi chứ!”
Cô ta giậm chân bình bịch.
Cuối cùng vẫn phải lê bước đi tới ngồi cạnh anh.