*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nhưng bây giờ...
Ực!
Trương Minh Vũ chật vật nuốt nước bọt.
Đúng là đau lòng mà!
Nhưng...
Trương Minh Vũ trợn tròn mắt, tư duy cũng ngừng lại!
Cơ thể hai người dính chặt lấy nhau.
Lâm Kiều Hân tỉnh lại khỏi cơn ác mộng.
Một giây sau, cơ thể cô cứng đờ.
Mình đang...
Cô trợn tròn mắt.
Cho dù phía trước tối om, cô vẫn có thể cảm nhận được hơi thở nóng rực kia!
Lâm Kiều Hân trợn tròn đôi mắt xinh đẹp.
Mình... đang ở đâu?
Trương Minh Vũ ngẩn người, trong đầu trống rỗng!
Lâm Kiều Hân hỏi dò: "Minh Vũ?"
Trương Minh Vũ đáp: "Ừ?"
Hả?
Sắc mặt Lâm Kiều Hân thay đổi!
Cô đang...
Mặt Lâm Kiều Hân đỏ bừng lên!
Cô lật người.
Nhưng Trương Minh Vũ đang ôm cô vào lòng.
Cho dù lật người lại. Thì vẫn nằm trong lòng anh!
Thì vẫn nằm trong lòng anh!
Trương Minh Vũ bị ép sát.
Bốn mắt nhìn nhau...
Cho dù không nhìn thấy gì, nhưng cảm giác vẫn rõ ràng!
Ực!
Trương Minh Vũ khó khăn nuốt nước bọt.
Đôi mắt của Lâm Kiều Hân có hơi đờ đẫn.
Căn phòng yên tĩnh đến dị thường, có thể nghe được cả tiếng kim rơi!
Một lúc sau, Lâm Kiều Hân chần chừ nói: "Anh... thả tôi ra".
Cô chẳng còn chút sức lực nào.
Trương Minh Vũ cuối cùng cũng bừng tỉnh.
"À... ừ".
Nói xong anh liền thu tay lại.
Nhưng trong lòng vẫn cảm thấy lúng túng.
Lâm Kiều Hân nghiến răng, vô cùng ngượng ngùng.
Chuyện này...
Lâm Kiều Hân đột nhiên quay người, tìm cửa đi ra ngoài.
Trương Minh Vũ cười gượng.
Thôi ngủ riêng vậy...
Nhưng nếu ngủ riêng thì cũng phải là mình ra ngoài chứ.
Trương Minh Vũ ngồi dậy.
Nhưng chưa kịp nói gì, Lâm Kiều Hân đã ngừng lại.
Trương Minh Vũ sững sờ.