Hả?
Trương Minh Vũ mắt chữ A mồm chữ O hỏi: "Cô... nói gì cơ?"
Lâm Kiều Hân hít sâu một hơi, nói tiếp: "Tôi muốn đi vệ sinh".
Giọng cô to hơn một chút, nhưng vẫn bé như tiếng muỗi kêu.
Trương Minh Vũ sững sờ.
Đi vệ sinh... thì gọi mình làm gì?
Nhưng anh nhanh chóng hiểu ra.
Lâm Kiều Hân không dám...
Trương Minh Vũ lúng túng mỉm cười nói: "À... được".
Nói xong liền đứng dậy.
Lâm Kiều Hân nhanh chóng đi ra khỏi phòng ngủ.
Trương Minh Vũ âm thầm đi theo sau.
Không bao lâu sau, Lâm Kiều Hân đã dừng lại.
Trương Minh Vũ suýt nữa đâm sầm vào cô.
Sao dừng lại vậy?
Lâm Kiều Hân oán trách: "Sao... anh còn đi theo tôi vậy".
Còn đi theo?
Hả...
Trương Minh Vũ hiểu ra.
À... đến cửa nhà vệ sinh rồi...
Trương Minh Vũ lúng túng mỉm cười: "Tôi quên mất, tôi đi ra đó, hi hi".
Nói xong anh liền quay người rời đi!
Lúng túng quá...
Lâm Kiều Hân bối rối.
Một lúc sau mới quay người đi vào nhà vệ sinh.
Trương Minh Vũ đứng bên cửa sổ, ánh mắt hiện lên vẻ phức tạp.
Tối nay... xảy ra chuyện gì thế này...
Haizz.
Trương Minh Vũ khẽ thở dài.
Anh đứng dậy, trong lòng loạn như tơ vò!
Không bao lâu sau, tiếng bước chân lại vang lên!
Hừ!
Trương Minh Vũ thở phào nhẹ nhõm.
Lâm Kiều Hân hỏi nhỏ: "Minh Vũ?"
Giọng cô có hơi run.
Trương Minh Vũ cười nói: "Ở đây nè".
Nói xong liền bước qua.
Lâm Kiều Hân không nói nhiều, im lặng đi về phòng ngủ.
Trương Minh Vũ lúng túng.
Mình... có nên vào không?
Một lúc sau, Trương Minh Vũ lúng túng nói: "À... cô ngủ đi, tôi ngủ ở ngoài".
Anh sợ Lâm Kiều Hân ngại nên không nói.
Lâm Kiều Hân nghi ngờ hỏi: "Anh ra ngoài ngủ làm gì?"
"Tôi... không dám..."
Hả?
Mắt Trương Minh Vũ lóe lên sự bất ngờ.
Một lúc sau anh mới cười nói: "À... vậy tôi ngủ với cô".
Không biết tại sao, hôm nay cứ cảm thấy... lúng túng!
Nói xong anh liền tiến lên.
Lâm Kiều Hân lên giường đi ngủ.
Trương Minh Vũ cũng âm thầm nằm bên cạnh.
Căn phòng lại trở nên yên tĩnh.
Hai người có thể nghe rõ tiếng hít thở của nhau.
Nhưng bầu không khí vẫn rất trầm mặc.
Haizz.