Trương Minh Vũ thở dài.
Bầu không khí này... khó chịu quá.
Nhưng mối quan hệ giữa họ vẫn khá ngượng ngùng.
Sau chuyện ban nãy, anh không có cách nào phá vỡ sự im lặng này.
Lâm Kiều Hân càng không phải nói.
Không biết bao lâu sau, Trương Minh Vũ cảm thấy buồn ngủ.
Anh nhắm mắt, chìm vào giấc ngủ.
Lâm Kiều Hân cũng ngủ.
Lần này vô cùng yên lặng.
Ngày hôm sau.
Trương Minh Vũ mở mắt ra.
Ánh sáng chiếu qua rèm cửa, căn phòng vẫn khá tối.
Quay đầu nhìn.
Khuôn mặt xinh đẹp kia đang gần kề anh...
Thình thịch!
Tim Trương Minh Vũ đập nhanh thêm mấy phần.
Xinh quá...
Trương Minh Vũ bất giác chìm đắm vào vẻ đẹp của cô.
Khuôn mặt này, xem bao nhiêu cũng không đủ...
Mà anh cũng nhìn rất lâu rồi.
Nhưng mỗi lần đều cảm thấy diễm lệ.
Trương Minh Vũ không khỏi mỉm cười.
Lâm Kiều Hân đột nhiên khẽ cử động.
Trương Minh Vũ căng thẳng!
Nhắm mắt lại.
Lâm Kiều Hân mở mắt ra.
Tầm nhìn tập trung vào mặt Trương Minh Vũ.
Lâm Kiều Hân cũng hơi sững sờ.
Khuôn mặt này...
Lúc trước mỗi lần nhìn thấy Trương Minh Vũ cô lại thấy khó chịu.
Nhưng bây giờ...
Khuôn mặt này xuất hiện, cô lại thấy an toàn!
Mình... bị sao vậy?
Mắt Lâm Kiều Hân tràn ngập vẻ bối rối.
Một lúc sau, Lâm Kiều Hân ngồi dậy.
Đi ra khỏi phòng ngủ.
Phù!
Trương Minh Vũ thở phào nhẹ nhõm.
Anh mở mắt ra nhìn thấy bóng dáng Lâm Kiều Hân đang dần khuất.
Trương Minh Vũ cười toét miệng.
Trời sáng rồi, mọi thứ bắt đầu trở nên tốt đẹp rồi.
Trương Minh Vũ lặng lẽ ngồi dậy.
Anh lấy điện thoại ra.
Hết pin rồi?
Trương Minh Vũ nhíu mày.
Mặc dù bây giờ họ đã an toàn.
Nhưng bọn Long Tam...
Trương Minh Vũ đứng dậy đi ra khỏi phòng ngủ.
Sau khi ra ngoài liền nhìn thấy Lâm Kiều Hân đang ngồi trên chiếc ghế sofa cũ.
"Anh tỉnh rồi?"
Ánh mắt của cô khá phức tạp.
Chuyện tối qua... như hiển hiện ngay trước mắt.
Trương Minh Vũ cười nói: "Tỉnh rồi, chúng ta cũng nên đi thôi".
Lâm Kiều Hân âm thầm gật đầu.
Nhưng...
Trương Minh Vũ nghĩ một lúc rồi nói: "Lần này đi, chúng ta phải cẩn thận một chút".
"Tôi cảm thấy chuyện tối qua không đơn giản".
Hả?
Mắt Lâm Kiều Hân lóe lên sự nghi ngờ.
Trương Minh Vũ nặng nề nói: "Cẩn tắc vô áy náy, tôi cảm thấy hình như trong nhà họ Lâm... có nội gián".
Chuyện tối qua họ ra ngoài vô cùng bí mật.
Theo lẽ thông thường, người của Thần Ẩn sẽ không phát hiện ra!
Lâm Kiều Hân sững sờ.
Một giây sau, con ngươi xinh đẹp lóe lên sự lạnh lùng!
Trương Minh Vũ thấy vậy liền không khỏi giật mình.
Ánh mắt này...
Cuối cùng anh lắc đầu cười gượng.