“Ha ha ha!”
Lục Chính Đình ôm bụng cười ngặt nghẽo, ra vẻ miệt thị nói: “Tiếc là không có nếu như!”
Đinh Ninh không nhịn được gắt lên: “Sao anh nói vớ vẩn lắm thế? Cứ nói xem tôi tìm được thì sao đã!”
Mọi người xung quanh càng thêm trào phúng!
Hắn nắm chặt hai tay lại.
Con mẹ nó sao ai cũng muốn trèo lên đầu lên cổ hắn vậy?
Khốn kiếp!
Hắn cười lạnh một tiếng: “Được, nếu cô có thể tìm được một công ty nguyên vật liệu có vốn từ mười triệu trở lên ở Tĩnh Châu để hợp tác trong vòng một tuần…”
“Ông đây sẽ cho cô mười triệu!”
Hự!
Hắn vừa dứt lời, xung quanh vang lên tiếng hít khí lạnh dồn dập!
Mười triệu!
Đinh Ninh nhướng mày suy tư.
Hình như… cũng có lời phết!
Lục Chính Đình châm chọc hỏi: “Nhưng nếu cô không tìm được thì sao?”
Cô ấy bình thản đáp: “Không tìm được anh ấy sẽ cho anh năm mươi triệu”.
Vừa nói cô ấy vừa chỉ vào Trương Minh Vũ!
Hả?
Anh lập tức cau mày.
Sao anh nằm không cũng trúng đạn vậy?
Hàn Thất Thất sa sầm mặt.
Lục Chính Đình khinh bỉ nói: “Nó sao? Ranh con, mày đồng ý không?”
Nghe thấy vậy, mọi ánh mắt liền đổ dồn về phía anh.
Đinh Ninh cũng không ngoại lệ.
Anh thầm cân nhắc, vô cùng do dự.
Nhưng…
Anh nhanh chóng bật cười đáp lại: “Đồng ý”.
Ha ha ha ha!
Tiếp đó, một tràng cười ầm ĩ bỗng nhiên vang lên!
Mẹ nó… đúng là đồ ngu!
Đến cả lời của một con nhóc mà cũng dám tin sao?
Không biết nhà họ Lục nắm quyền lực tối cao tại Tĩnh Châu à?
Đinh Ninh híp mắt lại.
Khóe miệng vô thức cong lên mỉm cười.
Lục Chính Đình cười nghiêng ngả: “Ha ha ha, được, chúng ta cứ quyết định vậy đi!”
Hàn Thất Thất bắt đầu lo lắng.
Làm vậy… thật sự được sao?
Giọng nói thanh thúy của Đinh Ninh lại vang lên: “Đừng có vội, đặt cược thêm ván nữa không?”
Hả?
Mọi người đều mắt tròn mắt dẹt nhìn nhau.
Vẫn còn thêm nữa?
Lục Chính Đình cười lạnh hỏi: “Thêm cái gì?”
Đinh Ninh ung dung khoanh tay trước ngực: “Một tuần lâu quá, hay là đổi thành hai mươi phút đi”.
“Nếu tôi tìm được trong vòng hai mươi phút, anh cho tôi một trăm triệu, thấy sao?”
Hự!
Tiếng hít khí lạnh lại vang lên liên tiếp!
Trương Minh Vũ không khỏi sửng sốt.
Tự tin tới vậy sao?
Lục Chính Đình cũng phải cau mày.
Con ranh này…
Dám cược vậy sao?
Hắn vội vàng suy nghĩ kĩ càng.
Đinh Ninh lập tức khích bác: “Sao hả? Anh Lục không dám chơi à?”
“Không dám thì thôi, chúng tôi đi đây”.
Dứt lời, cô ấy toan đứng dậy.
Mọi người thấy thế đều ngớ người.
Cứ đi vậy sao?
Hai mắt Lục Chính Đình lóe sáng!
Đây là lạt mềm buộc chặt?
Hay là vốn dĩ không dám, chỉ đang cố tình đánh lạc hướng?
Đinh Ninh lén lút đưa mắt ra hiệu với Trương Minh Vũ.
Trông như đang thúc giục!
Nhưng lại bị Lục Chính Đình bắt được!