Chuyện này…
Ánh mắt hắn sáng như sao!
Ngay cả Trương Minh Vũ cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Bây giờ… chỉ có thể phối hợp.
Thấy thế, Lục Chính Đình lại càng thêm phấn khích.
Quả nhiên!
Hắn tức thì cười lạnh nói: “Được, tôi cược với cô!”
Hả?
Bước chân của anh cứng đờ.
Đám người hóng hớt gần đó cũng tròn mắt.
Một trăm triệu đấy!
Cược thật sao?
Đinh Ninh hỏi lại lần nữa: “Anh chắc không? Tôi nói là một trăm triệu đấy!”
Sắc mặt cô ấy hiện lên vẻ bối rối.
Trông thấy phản ứng này, hắn lại càng trở nên kích động!
Hắn ngạo nghễ nói: “Ranh con nhà cô cố tình khích bác tôi không dám cược để các cô đẹp mặt bỏ đi hả? Muốn giở mánh khóe này với tôi sao? Còn non lắm!”
“Nói ít thôi, cược rồi đấy!”
“Bao nhiêu người đang chứng kiến kia kìa”.
“Hai mươi phút, đến lượt cô… biểu diễn rồi đấy!”
Dứt lời, hắn trưng ra vẻ mặt khinh miệt!
Tất cả đều giật mình thon thót!
Thì ra là vậy!
Bọn họ lại đồng loạt nhìn sang với ánh mắt giễu cợt!
Không có năng lực còn gân cổ lên chém gió làm gì?
Vẻ mặt Trương Minh Vũ trở nên nghiêm trọng. Anh… thực sự chết lặng.
Đinh Ninh thở dài tỏ vẻ bất lực, buồn bực lên tiếng: “Được rồi, để tôi… thử xem sao”.
Nói xong, cô ấy cầm theo điện thoại đi ra chỗ khác.
Lục Chính Đình chỉ cười lạnh quan sát!
Chỉ một lát sau cô ấy đã quay trở lại, thở dài nói: “Đợi một lát đi. Chắc là sẽ đến ngay thôi”.
Hắn mỉa mai nói: “Không cần vội, dù sao… cũng có hai mươi phút thôi mà!”
Trương Minh Vũ và Hàn Thất Thất liếc mắt nhìn nhau.
Cả hai đều ngơ ngác.
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Mười lăm phút sau.
Lục Chính Đình nở nụ cười xấu xa: “Còn năm phút nữa, người của các cô… vẫn chưa đến à?”
Đám đông đều đang phấn khích chờ đợi!
Năm mươi triệu!
Trương Minh Vũ thản nhiên nói: “Vẫn chưa hết giờ cơ mà, mày vội cái gì?”
Thái độ có vẻ rất thờ ơ.
Nhưng trong lòng cũng chẳng hề tự tin!
Lục Chính Đình chế giễu: “Được, đợi lát nữa các người còn nói được gì”.
Năm phút.
Trôi qua thật nhanh.
Hắn đứng bật dậy, kiêu ngạo chất vấn: “Hết giờ rồi, người đâu?”
Khóe miệng của Trương Minh Vũ co giật một phen.
Mẹ nó anh biết đâu được…
Hắn hưng phấn nói: “Nếu không có ai đến thì phải bỏ tiền ra đấy”.
Những người khác đều ném cho anh ánh mắt khinh bỉ!
Thật sự không hiểu nổi.
Tại sao không có năng lực còn chém gió làm gì?
Ở Tĩnh Châu!
Mà đòi so thế lực với cậu chủ nhà họ Lục sao?
Ngu xuẩn!
Trong sảnh lớn tràn ngập tiếng cười cợt!
Trái tim của Trương Minh Vũ cũng sắp vọt ra khỏi cổ họng vì căng thẳng!
Đột nhiên có một giọng nói trầm thấp vang lên: “Đông vui thế nhỉ”.
Hả?
Mọi người nhìn về phía người nói chuyện.
Ở ngoài cổng khách sạn có một người đàn ông trung niên đang lững thững bước vào.
Mặc vest ngay ngắn, dáng người cao quý.
Sau lưng ông ta còn có một nữ thư ký.