Cô ấy lại hỏi tiếp: “Thế em đến Tĩnh Châu làm gì?”
Anh thật thà đáp: “Em đến để… làm ăn”.
Trong mắt Liễu Thanh Duyệt tràn đầy ngạc nhiên!
Mãi lâu sau mới hỏi thêm một câu: “Chị ba thực sự không giao nhiệm vụ cho em sao?”
Anh lắc đầu nguầy nguậy: “Không mà”.
Anh chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra!
Tĩnh Châu liên quan gì tới nhiệm vụ của chị ba?
Cô ấy gượng cười nói: “À… vậy thì không sao. Chị cứ tưởng là… là chị ba bảo em đến đây”.
Dứt lời, cô ấy lại nhìn anh với ánh mắt tán thưởng!
Chưa giao nhiệm vụ gì mà anh đã tự giác tới.
Khóe miệng Trương Minh Vũ vô thức giật giật vài cái.
Rốt cuộc có gì không đúng ở đây?
Cô ấy tặc lưỡi nói: “Xem ra… trong số sáu chị em, chị ba sẽ là người được về đoàn tụ với em trước rồi”.
Hả?
Anh lại trợn tròn mắt nhìn cô ấy.
Sao lại đoàn tụ?
Cô ấy xua tay: “Được rồi, coi như chị chưa nói gì”.
“Đến lúc đó em sẽ biết thôi”.
Anh bất đắc dĩ nhìn sang.
Nhử người ta… thật quá đáng!
Nhưng anh cũng biết.
Nếu cô ấy có thể nói ra thì đã nói cho anh biết từ lâu rồi.
Anh nhếch miệng cười bảo: “Thế khi nào chị mới có thể đoàn tụ với em?”
Nói xong, vẻ mặt anh tràn đầy chờ mong.
Liễu Thanh Duyệt cưng chiều xoa đầu anh, bật cười đáp: “Sắp rồi!”
“Chị sẽ nhanh thôi, nhưng mà…”
Vừa mới nói được một nửa, cô ấy đã im bặt.
Anh buồn bực trừng mắt lườm cô ấy.
Lại không được nói chứ gì?
Cô ấy cười nói lảng đi: “Được rồi, chị không nói với em nữa, đi tắm đã”.
Dứt lời, cô ấy lập tức đứng dậy rời đi.
Khóe miệng anh lại co giật một hồi.
Lại đi tắm…
Haiz.
Anh thở dài thườn thượt.
Xem ra, đêm nay lại mất ngủ nữa rồi…
Anh gian nan cử động thân mình, dịch sang góc giường.
Phải tranh thủ chị tư chưa ra ngoài, mau ngủ thôi!
Nhưng anh càng sốt ruột, tinh thần càng tỉnh táo, nằm mãi vẫn chưa thấy buồn ngủ chút nào.
Nhất là sau khi nghe được tiếng nước chảy róc rách…
Ừng ực!
Anh nuốt một ngụm nước bọt.
Con mẹ nó… đúng là tra tấn.
Bỗng nhiên, tiếng nước ngừng lại.
Haiz.
Tiếng thở dài lại vang lên lần nữa.
Giờ thì khỏi ngủ luôn rôi.