Cạch.
Cửa phòng tắm bj mở ra.
Toàn thân Trương Minh Vũ khẽ run lên!
Liễu Thanh Duyệt chậm rãi đến gần, mùi hương dịu nhẹ cũng đi theo…
Trong đầu vang lập tức vang lên một giai điệu mê hoặc lòng người.
Anh không dám mở mắt.
Tiếng bước chân ngày càng trở nên rõ ràng.
Ừng ực.
Anh gian nan nuốt nước bọt.
Cho dù không thấy được.
Nhưng… hình ảnh quyết rũ kia vẫn hiện lên trong tâm trí!
Cực kỳ rõ nét!
Ngay sau đó, một tràng tiếng động vang lên.
Liễu Thanh Duyệt trèo lên giường nằm xuống.
Mùi hương kia phả vào mặt anh, xộc thẳng vào hơi thở!
Hộc hộc!
Anh khó nhọc thở dốc.
Giọng nói gợi cảm của cô ấy vang lên bên tai: “Em trai ngủ rồi à?”
Anh mơ màng cất tiếng đáp: “Ừ…”
Cô ấy khẽ nhếch miệng.
Nhẹ nhàng nằm xuống.
Phù!
Anh thầm thở hắt ra.
May quá.
Cô ấy cũng không có hành động gì khác.
Anh lặng lẽ mỉm cười.
Đêm nay… yên bình lạ thường.
Nếu lại phải dây dưa với Liễu Thanh Duyệt thêm một lúc nữa, chắc đầu anh sẽ nổ tung!
Căn phòng trở nên yên tĩnh.
Anh khấp khởi mừng thầm, nhanh chóng nhắm mắt lại.
Cốc cốc cốc!
Đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên.
Hả?
Anh khẽ cau mày.
Lại ai đến nữa?
Cô ấy cũng buồn bực lên tiếng: “Ai đấy? Đi ngủ rồi”.
Quấy rầy giấc ngủ của người ta!
Ở ngoài cửa.
Hàn Thất Thất đang đứng chết lặng.
Trên gương mặt xinh đẹp cũng tràn ngập kinh hãi!
Cô ta không dám tin vào mắt mình, vội vàng kiểm tra lại, đúng là phòng của Trương Minh Vũ!
Sao lại có giọng nói của phụ nữ?
Cô ta nghiến răng ken két, gào thét ầm ĩ: “Cô là ai vậy hả? Mau ra ngoài cho tôi!”
Anh sững sờ.