Trương Minh Vũ vội vã nhận điện thoại.
Ngay sau đó, giọng nói kiêu kì của Tô Mang vang lên bên tai: "Em trai thối này, đã bao lâu rồi em chẳng nhớ gọi điện cho chị ba hả?"
Giọng cô ấy nghe như trách cứ.
A...
Trương Minh Vũ xấu hổ cười cười, vội đáp: "Ôi... Việc đó... Thì em sợ làm phiền chị mà..."
Hừ!
Tô Mang hừ một tiếng, nói ngay: "Em tưởng nói thế là chị tin à?"
Trương Minh Vũ lúng túng lắm.
Phải giải thích sao đây?
Tô Mang nhanh chóng bỏ qua: "Thôi được rồi, chẳng nói nổi em nữa, em trai thối. Hôm nay gọi điện cho em là để báo cho em một tin tốt, có muốn nghe không?"
Trương Minh Vũ lập tức sáng rực mắt lên.
Anh kích động hỏi nhanh: "Muốn nghe chứ ạ. Tin tốt gì thế chị?"
Lâm Kiều Hân thoáng nhìn qua, ánh mắt toát lên vẻ nghi hoặc.
Chuyện gì mà vui vẻ như vậy?
Rồi ngay sau đó, giọng nói kiêu kì của Tô Mang lại vang lên bên tai Trương Minh Vũ: "Hừ, tin tức tốt của chị ba đâu có thể dễ dàng nghe được như thế, gọi một tiếng dễ nghe cho chị vui vẻ trước đã".
"Chị ba vui vẻ rồi thì sẽ nói cho em biết".
Khóe miệng Trương Minh Vũ giật giật mấy cái.
Chuyện này...
Đã lớn như vậy rồi mà sao còn tinh nghịch thế chứ?
Một lúc sau, Trương Minh Vũ mới lúng búng cười nói: "À ừm... Chị nói cho em đi, cái đó về sau trả cho chị cũng được mà?"
Bởi vì... Lâm Kiều Hân còn đang ở đây...
Nói ra... xấu hổ chết đi được...
Hả?
Tô Mang chau mày.
Cô ấy hơi bĩu môi phụng phịu.
Đứa em trai xấu xa này, hứ!
Lát sau, Tô Mang mới chịu lên tiếng: "Thôi được rồi, về sau nhớ trả đủ cho chị, em nói phải biết giữ lời đó nghe chưa?"
Trương Minh Vũ vội cười nói: "Vâng, em giữ lời mà, chị nói mau đi".
Vừa nói, Trương Minh Vũ vừa thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Rốt cuộc...
Rốt cuộc là tin tốt gì thế nhỉ?
Tô Mang mỉm cười nói: "Nhiệm vụ của chị ba sắp hoàn thành rồi".
Hả?
Vừa nghe nói thế, Trương Minh Vũ lập tức trợn to mắt.
Nhiệm vụ... sắp hoàn thành rồi?
Vậy tức là...
Ngay sau đó, Trương Minh Vũ bắt đầu kích động đến run lên.
Chị ba sắp về rồi!
Trương Minh Vũ hưng phấn hỏi: "Thật ạ? Còn bao lâu nữa thì xong?"
Nói đến đó, anh đã không kiềm chế được tâm tình, nắm tay siết thật chặt.
Lâm Kiều Hân thấy thế thì rất hoang mang.
Sao anh ấy lại kích động như vậy?
Em trai có phản ứng mạnh như thế, Tô Mang rất hài lòng.
Lát sau, Tô Mang mới thong thả nói: "Sắp rồi, nhưng còn một nhiệm vụ cần em phối hợp với chị để hoàn thành".
Hả?
Trương Minh Vũ ngẩn ra.
Cần mình phối hợp?
Trương Minh Vũ hoang mang hỏi: "Em cần phải phối hợp với chị như thế nào?"
Tô Mang thong thả nói: "Nhiệm vụ cuối cùng của mỗi người bọn chị đều cần em phối hợp mới có thể hoàn thành".
Hả?
Nghe cô ấy nói thế,Trương Minh Vũ lập tức trợn tròn mắt.
Đều cần mình?
Chuyện này...
Trương Minh Vũ ngây ngô hỏi: "Vậy… muốn em phải làm gì?"
Tô Mang cười khẽ: "Yên tâm đi, không có gì khó khăn lắm đâu, chỉ cần em lọt vào danh sách tốp 30 người giàu nhất cả nước là được".
Phụt!
Trương Minh Vũ suýt thì hộc máu tại chỗ.
Tốp 30 người giàu nhất?
Trần Đại Phú còn chưa có tên trong bảng xếp hạng đó đâu.
Còn muốn mình lọt vào tốp 30?
Trương Minh Vũ mờ mịt hỏi lại: "Chị... chỉ nói giỡn thôi đúng không?"
Cho dù có Tô Mang hỗ trợ thì để lọt vào tốp 30, anh phải cần thêm bao nhiêu năm nữa?
Khó đến thế sao?
Tô Mang mất hứng: "Em trai thối này, chút xíu tự tin đó cũng không có nổi à? Em cứ yên tâm, có chị ba đây".
"Em không chỉ có một mình đâu".
Nhưng...
Trương Minh Vũ lúng túng hỏi: "Thật... không còn biện pháp khác sao?"
Tô Mang đáp ngay, không chút do dự: "Không có, sư phụ dặn lại như thế".
Ặc...
Trương Minh Vũ thật không biết phải nói sao.
Sư phụ à, rốt cuộc người muốn con làm gì thế?
Thật là...
Cuối cùng, Trương Minh Vũ bất đắc dĩ đồng ý: "... Được rồi, em sẽ cố hết sức".
Cũng đâu còn cách nào khác.
Nhưng... việc này quá khó khăn rồi đi?
Tô Mang cười đắc ý, nói: "Được rồi mà, yên tâm đi, chị sẽ lập tức đi bố trí ngay đây, không lâu nữa, chị ba có thể hoàn toàn về bên cạnh em rồi".