Giọng cô ấy vô cùng kích động.
Trương Minh Vũ cũng kích động lắm...
Nhưng...
Giây lát sau, cuộc gọi đã kết thúc.
Trương Minh Vũ bất đắc dĩ lắc đầu.
Lâm Kiều Hân nghi hoặc hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Trương Minh Vũ hơi lúng túng cười nói: "À... không có gì, gặp chút phiền phức nhỏ thôi".
Hả?
Đáy mắt Lâm Kiều Hân thoáng hiện một tia mờ mịt khó hiểu.
Gặp phiền phức?
Do dự một lát, Lâm Kiều Hân vẫn quyết định không hỏi gì thêm.
Chỉ có điều, đôi mắt cô thoáng lóe sáng.
Trương Minh Vũ thấy thế, lòng cũng hơi kinh ngạc.
Cô ấy nghĩ gì thế nhỉ?
Nhưng cuối cùng, Trương Minh Vũ cũng không đào sâu suy nghĩ thêm, chỉ bất đắc dĩ tựa người vào lưng ghế sofa.
Thật khó.
Bỗng điện thoại của Lâm Kiều Hân reo vang.
Lâm Kiều Hân cầm điện thoại di động, đi ra một góc xa mới nhận cuộc gọi.
Trương Minh Vũ thấy thế thì sửng sốt.
Anh nhìn theo, thấy Lâm Kiều Hân tuy vẫn trò chuyện bằng một giọng khá lạnh nhạt nhưng sắc mặt lại thoáng ý cười vui vẻ.
Hử?
Ánh mắt Trương Minh Vũ thoáng lóe lên một tia nghi hoặc.
Ai gọi mà cô ấy vui vẻ thế nhỉ?
Một lúc sau, Lâm Kiều Hân cúp điện thoại, hớn hở nói: "Tôi có chút việc phải ra ngoài một chuyến, sẽ về nhanh thôi".
Chuyện này...
Đáy lòng Trương Minh Vũ đột nhiên dâng lên một cảm giác lo lắng.
Đi ra ngoài làm gì?
Anh không hề do dự, nói ngay: "Bên ngoài rất nguy hiểm, hôm nay người của Thần Ẩn đã tới rồi, cô... định làm gì?"
Lâm Kiều Hân dừng bước, đáy mắt cũng thoáng một tia lo âu.
Nếu chẳng may bị bắt...
Chắc chắn Trương Minh Vũ sẽ vẫn đi cứu cô...
Lát sau, Lâm Kiều Hân mới yếu ớt nói khẽ: "Vậy thì thôi, tôi về phòng xử lí chuyện này cũng được".
"Nếu anh có cần gì thì cứ gọi tôi nhé".
Nói đoạn, cô quay đầu đi lên lầu.
Dáng vẻ của cô dường như đang rất nôn nóng...
Trương Minh Vũ nhìn theo, hoang mang mờ mịt.
Trước mặt tôi... thì không thể xử lí được sao?
Còn cần phải lên lầu...
Trương Minh Vũ mím môi, trong lòng đột ngột dâng lên một cảm giác ghen tuông khó hiểu.
Rốt cuộc cô ấy đang làm gì thế nhỉ?
Nhưng cuối cùng, anh cũng chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu.
Thôi vậy, lười suy nghĩ thêm.
Buồn chán vì rảnh rỗi, Trương Minh Vũ vịn thành sofa chậm rãi đứng lên.
Chân vẫn còn quá yếu.
Lúc sau, Trương Minh Vũ mới bắt đầu từ từ di động thân thể.
Cảm giác đau đớn đã giảm bớt khá nhiều.
Hiện giờ anh chỉ còn cảm giác không khống chế được lực ở đùi...
Trương Minh Vũ chầm chậm di chuyển quanh sofa.
Đi được vài vòng, anh cảm thấy mình đã di chuyển thoải mái hơn ít nhiều.
Ánh mắt anh sáng lên đầy hưng phấn.
Quả nhiên, sinh mệnh tồn tại trong sự vận động...
Mười lăm phút trôi qua nhanh chóng, Trương Minh Vũ đã đi không nổi nữa.
Anh nặng nề ngồi xuống sofa.
Đầu đã túa đầy mồ hôi.
Nhưng nụ cười trên khóe miệng anh lại càng thêm tươi tắn.
Hiện giờ, tự đi chầm chậm đã không thành vấn đề.
Nếu vẫn tiếp tục khôi phục theo tốc độ này, vậy chẳng phải ngày mai là ổn định rồi sao?
Nghĩ tới đây, sự hưng phấn trong lòng anh càng lan rộng.
Anh ngẩng lên nhìn.
Lầu hai không có bất cứ động tĩnh gì.
Trương Minh Vũ bĩu môi.
Vẫn còn chưa ra cơ à?
Rốt cuộc cô ấy vào phòng làm gì mới được?
Tò mò, Trương Minh Vũ thậm chí còn manh nha ý định lên nghe lén ngoài cửa.
Nhưng... điều kiện lúc này không cho phép.
Mẹ kiếp!