Một chân không được việc gì!
Bỗng chuông điện thoại của anh reo vang.
Trương Minh Vũ giật mình, nhìn màn hình.
Long Tam gọi tới.
Anh nhanh chóng nhận cuộc gọi.
Giọng nói nặng nề của Long Tam vang lên: "Cậu Minh Vũ, người của Thần Ẩn đã tiến vào Hoa Châu".
Hả?
Trương Minh Vũ lập tức nhăn mày.
Nhanh như vậy cơ à?
Long Tam lại nghiêm nghị nói tiếp: "Người tới lần này... không đơn giản đâu".
Trương Minh Vũ chợt căng thẳng trong lòng.
Ngay cả Long Tam đều thấy không đơn giản?
Lát, sau, Trương Minh Vũ mới nghiêm nghị nói: "Được rồi, tôi biết rồi".
Long Tam chần chừ giây lát rồi tiếp tục nói: "Lần này cậu phải cẩn thận, người của tổ 12 thua trong tay cậu, bọn họ nhất định sẽ trực tiếp chĩa mũi dùi vào cậu".
Trương Minh Vũ lẳng lặng gật đầu, nói: "Được".
Tuy nói thế nhưng đáy lòng anh nổi lên cảm giác khẩn trương.
Hiện giờ thân thể anh còn đang suy yếu.
Nhỡ mà...
Haiz.
Cuối cùng, Trương Minh Vũ đành lặng lẽ thở dài một tiếng.
Long Tam cũng không nói gì thêm.
Hai bên cúp điện thoại.
Trương Minh Vũ lẳng lặng tựa lưng vào sofa, lòng càng lúc càng phiền muộn và lo âu.
Ánh mắt anh mờ mịt.
Người của tổ 11 Thần Ẩn sắp tới rồi, mình... chỉ đành ngồi chờ chết sao?
Không được!
Trương Minh Vũ ngồi thẳng người lên, đáy mắt lóe lên một tia sáng lạnh.
Mặc dù hiện giờ trong đại viện có Long Tam cùng Long Thất cùng với người của Vương Hạo cùng nhau bảo vệ...
Nhưng...
Chính anh còn chưa rõ thực lực của tổ 11 Thần Ẩn ra sao...
Đại viện, liệu còn an toàn hay không...
Suy nghĩ một lát, Trương Minh Vũ đột nhiên thong thả mỉm cười.
Có rồi!
Đang mải suy tính, anh chợt nghe thấy tiếng bước chân nhè nhẹ vang lên.
Trương Minh Vũ giật mình, ngẩng lên.
Nhìn về phía cầu thang, anh thấy Lâm Kiều Hân đang chậm rãi bước xuống lầu, sắc mặt không được vui.
Trương Minh Vũ âm thầm bĩu môi.
Rốt cuộc có cái gì mà ở trên đó lâu như vậy nhỉ...
Chẳng biết vì sao, lòng anh cứ mãi khó chịu, rất không thoải mái...
Ghen?
Ý tưởng này vừa xuất hiện trong đầu, Trương Minh Vũ lập tức giật mình.
Lâm Kiều Hân nghi hoặc hỏi: "Anh làm sao thế?"
Trương Minh Vũ lấy lại bình tĩnh, cười nói: "Không có gì".
Lâm Kiều Hân nhìn anh, thoáng vẻ nghi hoặc.
Không có gì?
Không có gì thì sắc mặt anh vừa rồi là sao...
Nhưng anh không nói, cô cũng không gặng hỏi thêm.
Lâm Kiều Hân ngồi xuống sofa.
Sắc mặt cô khá nặng nề ủ dột, như đang có tâm sự gì.
Trương Minh Vũ nghi hoặc nhìn cô.
Rốt cuộc cô ấy đang làm gì thế?
Suy nghĩ hồi lâu, anh vẫn không tìm ra manh mối.
Trương Minh Vũ bèn gác vấn đề qua một bên.
Anh vịn thành sofa đứng lên, tiếp tục men dọc sofa di chuyển chầm chậm.
Lâm Kiều Hân thoáng chau mày, nói: "Sao anh không chịu ngồi nghỉ ngơi cho chóng khỏe mà còn đi lại như thế?"
Vừa nói, cô vừa nhìn anh đầy lo lắng.