Động tác của người đó... hoàn toàn không có ý chậm lại!
Thật sự chặt sao?
Tất cả mọi người đều trợn trừng mắt, chấn kinh đến không nói nổi một lời.
Cô chị này... rốt cuộc là ai?
Điên rồi có phải không?
Tần Minh Nguyệt chỉ cười lạnh một tiếng.
Tròng mắt Đỗ Nam Thiên sắp trừng rớt ra ngoài rồi.
Lão ta chưa bao giờ dám nghĩ...
Đồ điên!
Đây chắc chắn là một kẻ điên!
Đỗ Nam Thiên sợ rồi, lão ta cuống quít nói: "Cậu Âu Dương, cậu... cậu mau giúp tôi với".
A...
Âu Dương Triết sửng sốt.
Tô Mang chau mày, lạnh nhạt nói: "Âu Dương Triết, món nợ giữa chúng ta để lát sẽ tính, hiểu chứ?"
Hả?
Đám đông lại một lần nữa trợn to mắt.
Cô gái này thật sự điên rồi?
Trương Minh Vũ cũng mờ mịt nhìn Tô Mang.
Nhưng tiếp theo đó...
Âu Dương Triết lại chỉ cười làm lành, nói: "Hiểu mà, sao tôi lại không hiểu được".
Nói đoạn, anh ta lộ vẻ xấu hổ.
Trời!
Lại một lần nữa, đám đông đua nhau hít hà thật mạnh.
Tất cả đều điên rồi sao?
Đùa gì thế? Chuyện này... sao có thể là thật?
Cô gái này rốt cuộc là ai?
Trương Minh Vũ lại là kẻ thế nào?
Ánh mắt đục ngầu của Đỗ Nam Thiên đã sắp nổ tung rồi.
Lão ta trợn to mắt, há hốc miệng vì kinh ngạc.
Tần Minh Nguyệt cũng mờ mịt nhìn Tô Mang.
Cô ta cũng rất bất ngờ.
Một giây sau, người vận đồ đen đã đi tới trước mặt Đỗ Nam Thiên.
Ực!
Đỗ Nam Thiên gian nan nuốt nước miếng.
Đầu óc lão ta đã trống rỗng, không nghĩ được gì.
Xoẹt!
Con dao găm trong tay người áo đen nhanh chóng hạ xuống.
Tóc gáy Đỗ Nam Thiên như dựng đứng cả lên.
Bỗng giọng nói trong trẻo mà lạnh lùng của Tô Mang lại vang lên: "Chờ đã".
Lưỡi dao ngừng lại giữa chừng.
Hả?
Đám đông quanh đó đều mờ mịt nhìn tình huống trước mắt.
Sợ rồi sao?
Vừa rồi chỉ là phô trương khí thế cho oai?