Đỗ Nam Thiên thở hắt ra một hơi nhẹ nhõm.
Lão ta nhếch mép cười lạnh.
Biết ngay chúng mày không dám mà!
Đám người quanh đó cũng bắt đầu giễu cợt nhìn Tô Mang.
Không dám thì vờ vịt làm gì chứ?
Còn tưởng các người lợi hại thật cơ đấy!
Tất cả đều nhếch môi cười khinh thường.
Trương Minh Vũ cũng khá hoang mang.
Nhưng ngay sau đó, Tô Mang lại lên tiếng: "Em à, em tự đi chặt đi, tiện thể trút giận".
Phụt!
Đám đông quanh đó đều suýt thì hộc máu.
Nụ cười nhạt trên mặt Đỗ Nam Thiên như cứng lại.
Mẹ kiếp...
Tô Mang nói xong, đôi mắt xinh đẹp cũng ánh lên một tia mong đợi.
Cô ấy cũng rất muốn thấy...
Trương Minh Vũ lập tức sáng rực mắt lên, cười nói: "Được ạ".
Anh nhanh chóng bước tới, nhận lấy con dao.
Thao tác hoàn toàn không hề do dự.
Đáy mắt Tô Mang thoáng lóe lên một tia kinh ngạc.
Trương Minh Vũ hoàn toàn không để ý.
Anh cầm dao găm đi tới trước mặt Đỗ Nam Thiên.
Đỗ Nam Thiên nghiến răng ken két, quát to: "Ranh con, mày dám à! Mày mà dám chạm vào tao một chút thôi, tao sẽ khiến mày ở tù mãn kiếp".
Trương Minh Vũ cười cười thần bí, thong dong nói: "Yên tâm đi, hãy cứ tin tưởng vào kỹ thuật của tôi".
"Tôi... tuyệt đối sẽ không chạm vào ông!"
Nói đoạn, đáy mắt anh lóe lên một tia hung ác.
Con dao sắc bén hạ xuống!
Trời!
Đám người quanh đó lại lập tức hít một hơi thật mạnh.
Bọn họ đã trừng to mắt nhìn.
Đáy mắt Tô Mang đã tràn đầy vui sướng.
Em trai mình đã trưởng thành rồi.
Đỗ Nam Thiên bối rối sợ hãi, mắt trợn trừng như không sao tin nổi.