Trương Minh Vũ nhếch miệng cười nói: “Ở bụng…”
Hàn Quân Ngưng nghiến chặt răng, nói: “Chờ đấy, chị sáu sẽ trả thù cho em!”
Nói xong, cô ấy lập tức đứng dậy đi về phía sau.
Hả?
Trong mắt Trương Minh Vũ hiện lên vẻ mông lung.
Trả thù…
Chị sáu… thật ngầu.
Ngay sau đó, Trương Minh Vũ nở nụ cười.
Trong đôi mắt xinh đẹp của Lâm Kiều Hân lại lần nữa hiện lên vẻ phức tạp.
Tại sao lại không trả thù…cô?
Một lúc lâu sau, Lâm Kiều Hân mới chậm rãi đỡ Trương Minh Vũ dậy.
Mọi người xung quanh cuối cùng cũng tỉnh lại sau cú sốc.
Bỗng nhiên, một tiếng quát vang lên: “Dừng tay!”
Giọng nói cực vang!
Hả?
Dạ Thập Nhất cau màu.
Long Tam rất ngoan ngoãn rút lui khỏi cuộc chiến, yên lặng đứng sang một bên.
Chẳng mấy chốc, làn khói đã tản đi.
Mọi người vừa vặn nhìn thấy Hàn Quân Ngưng tức giận tiến đến!
Đây…
Trong mắt Dạ Thập Nhất thoáng qua vẻ nghi ngờ.
Đây là ai?
Long Tam nghiền ngẫm cười khẩy.
Ngay sau đó, Hàn Quân Ngưng dừng lại, lạnh lùng hỏi: “Em trai tôi là do anh đánh à?”
Hả?
Dạ Thập Nhất cau mày.
Khóe miệng của những người xung quanh không khỏi co rút dữ dội.
Mặc dù người phụ nữ xinh đẹp này rất lợi hại, nhưng….có thể đối phó với Dạ Thập Nhất sao?
Cuối cùng, mọi người đều nhẹ nhàng lắc đầu.
Dạ Thập Nhất lạnh lùng nói: “Em trai của cô là ai?”
Trương Minh Vũ nhếch miệng cười, giơ tay lên nói: “Tôi!”
Lâm Kiều Hân tức giận liếc mắt.
Đây.... cái đồ vô tâm này…
Dạ Thập Nhất mỉm cười chế giễu, nói: “Anh bạn, nhà anh không còn người nào khác sao? Sao lại để một cô gái đến đây… để làm ấm giường cho tôi đấy à?”
Vừa dứt lời, mọi người xung quanh cũng rối rít nở nụ cười chế giễu.
Chứ còn gì nữa!
Trương Minh Vũ thương hại nhìn hắn, cười nói: “Anh xong đời rồi, anh xong thật rồi”.
Dạ Thập Nhất chế nhạo nói: “Bị đánh đến ngu luôn rồi à?”
Vừa dứt lời, một cảm giác nguy hiểm đột nhiên ập tới!
Hả?
Dạ Thập Nhất lập tức căng thẳng!
Nhìn kĩ lại, lúc này mới nhận ra Hàn Quân Ngưng đang lao tới chỗ hắn!
Dạ Thập Nhất khinh thường bật cười.