Phía sau đám đông lại xuất hiện thêm một bóng người nữa...
Đây là...
Dạ Thập Nhất!
Trương Minh Vũ nhíu mày.
Những chiến sĩ của Âu Dương Triết lùi lại nhường vị trí chiến đấu.
Lâm Kiều Hân cắn chặt hàm răng.
Trong mắt Long Tam và Long Thất cũng tràn đầy vẻ lo lắng.
Suy cho cùng...
Nhóm Thần Ẩn, Dạ Thập Nhất và Âu Dương Triết đều tập hợp đủ ở đây!
Điều này...
Âu Dương Triết lạnh lùng nói: “Lên, không cần giết, bắt sống là được”.
Tuân lệnh!
Đám người Dạ Thập Nhất đồng thanh đáp lại.
Ngay sau đó, đội ngũ hai bên nhanh chóng sải bước chạy về phía Trương Minh Vũ.
Ánh mắt sắc bén.
Dạ Thập Nhị khoanh tay trước ngực, trong mắt tràn ngập ánh sáng của sự vui sướng.
Tên nhóc, mày chết chắc rồi!
Trương Minh Vũ một hơi thật sâu, chậm rãi siết chặt nắm đấm.
Bọn họ... không có cơ hội thắng.
Nhưng...
Cho dù phải chết, anh cũng phải cố gắng hết sức!
Bất chợt, Trương Minh Vũ hét lớn: “Chuẩn bị chiến đấu!”
Khí thế hừng hực!
Dứt lời, cơ thể mọi người đều chấn động!
Câu nói này đã lấy lại khí thế vừa vụt mất.
Lòng tin thấy chết không sờn.
Bất chợt, trong mắt đám người Đinh Nhất đều bùng cháy ngọn lửa nhiệt huyết.
Long Tam và Long Thất cảm thấy phức tạp.
Thấy vậy, khóe miệng Âu Dương Triết chậm rãi vẽ ra nụ cười.
Người bên anh cũng khá đấy.
Đáng tiếc...
Hôm nay, chắc chắn không ai giúp được anh.
Chẳng mấy chốc, tổ 11 của Thần Ẩn và đám người Dạ Thập Nhất đã xông đến phía trước!
Tốc độ bỗng nhiên tăng nhanh!
Trương Minh Vũ nheo mắt lại, hét lớn: “Lên!”
Anh dứt lời, Long Tam và Long Thất ngay lập tức xông ra, lao thẳng đến chỗ Dạ Thập Nhất và Sơn Bản Lộ!
Đây mới là cuộc quyết đấu giữa các cao thủ!
Đám người Đinh Nhất lao về phía mấy tên còn lại.
Lâm Kiều Hân chật vật nói: “Minh Vũ, cẩn thận”.
Trương Minh Vũ nhẹ nhàng gật đầu.
Sau đó anh lập tức nhấc bước chân nặng nề lao vào trong đoàn người.
Chiến đấu!
Ầm ầm!
Tiếng va chạm kịch liệt vang lên!
Trong chớp mắt, đã có mấy vệ sĩ ngã xuống đất.
Nằm giãy giụa trong đau đớn!
Ánh mắt Trương Minh Vũ tràn đầy sự nghiêm nghị.
Thực lực của đám người này quả nhiên không tầm thường!
Trương Minh Vũ cũng hoàn toàn đắm chìm trong trận đấu.
Tìm cơ hội, tung nắm đấm!
Một đội viên của Thần Ẩn đang chiến đấu với vệ sĩ trong nháy mắt ngả xuống bất tỉnh.
Ngay lúc đó, một âm thanh đùa cợt vang lên: “Nhóc con, không phải muốn đuổi theo tao sao? Tiếp tục đi!”
Trương Minh Vũ cau mày.
Dạ Thập Nhị!
Bỗng chốc, âm thanh của một luồng kình phong vang lên!
Lâm Kiều Hân cắn chặt răng!
Trương Minh Vũ không chút do dự, quay người tung nắm đấm!
Rầm!
Hai cú đấm va chạm nhau!
Cánh tay Trương Minh Vũ lập tức đau nhói, liên tục lùi bước!
Dạ Thập Nhị cũng lùi mấy bước.
Sau khi đứng vững, ánh mắt gã thoáng qua vẻ bất ngờ.
Thằng nhóc này... mạnh vậy sao?
Trương Minh Vũ dừng bước.
Ngẩng đầu lên.
Ánh mắt ánh lên sự căm phẫn tột cùng.