Những người khác cũng mù tịt chẳng hiểu gì.
Muốn chết hả?
Cơ thể Trương Minh Vũ nhẹ nhàng nhảy vọt, tất cả sức lực dồn vào cánh tay.
Dùng lực đẩy mạnh!
Ầm!
Đầu gối đá mạnh vào bụng Trương Minh Vũ.
Ực!
Cơ thể Trương Minh Vũ run rẩy!
Nhưng... lực trên cánh tay không hề chịu ảnh hưởng gì!
Anh thẳng thừng đẩy Dạ Thập Nhị ngã nhào xuống đất!
Mọi người đều trợn tròn mắt nhìn!
Lối đánh liều mạng!
Dạ Thập Nhị cũng đứng hình!
Ngay sau đó, Trương Minh Vũ ngồi lên bụng Dạ Thập Nhị!
Tay phải anh giữ lấy cánh tay trái của gã!
Chuyện này...
Lòng Dạ Thập Nhị trầm xuống!
Không thể cử động!
Ngẩng đầu lên nhìn...
Vừa lúc nhìn vào đôi mắt không chút biểu cảm của Trương Minh Vũ.
Chuyện này...
Ngay tức khắc, trong lòng Dạ Thập Nhị ngập tràn cảm giác hoảng loạn.
Mày... mày định làm gì?
Người xung quanh ai cũng trợn mắt há mồm!
Lâm Kiều Hân ngơ ngác.
Trương Minh Vũ cười khẩy, nhẹ giọng nói: “Bây giờ... bắt đầu trả nợ thôi!”
Hả?
Chân mày Dạ Thập Nhị ngay lập tức nhíu lại, linh cảm có việc gì đó không ổn sắp xảy ra...
Trương Minh Vũ lập tức vung tay trái lên!
Cái gì?
Đồng tử của Dạ Thập Nhị đột nhiên co rút lại!
Cánh tay trái còn lại của gã bị ấn chặt xuống đất.
Tao... đỡ bằng cái gì bây giờ?
Không chờ gã suy nghĩ xong, một nắm đấm đã lao tới trước mặt gã!
Hai mắt Dạ Thập Nhị nhắm chặt, cơ mặt căng cứng!
Gã đã sẵn sàng chịu đòn rồi!
Đột nhiên...
Một cơn đau nhói ập đến!
“A!”
Dạ Thập Nhị không thể chịu đựng mà kêu lên một tiếng đầy đau đớn!
Cú đấm này... đấm thẳng vào cánh tay bị gãy của gã!
Ơ kìa...
Xung quanh, mọi người ai nấy đều trợn tròn mắt!
Thật sự... Quá tàn bạo!
Trương Minh Vũ không hề do dự, tung thêm một cú đấm nữa!
Rắc!
Tiếng xương gãy vang lên!
Cánh tay của Dạ Thập Nhị đã hoàn toàn lìa ra khỏi vai của gã!
Rít!
Những người xung quanh cảm thấy ớn lạnh.
Quá tàn nhẫn!
Cơ thể Dạ Thập Nhị đau đớn, điên cuồng run rẩy!
Trương Minh Vũ không hề do dự!
Một cú đấm nữa lại giáng xuống!
Rắc!
Tiếng xương gãy lại vang lên lần nữa!
Dạ Thập Nhị đau đến mức không thể phát ra thêm một âm thanh nào nữa, cơ thể không ngừng co quắp!
Âu Dương Triết cau mày, lạnh lùng nói: “Chưa đủ sao?”
Đủ ư?
Trương Minh Vũ chậm rãi ngẩng đầu, nói nhỏ: “Đánh người phụ nữ của tôi thì phải trả cái giá gấp trăm lần!”
Vừa dứt lời, đôi mắt anh lóe tên tia sáng lạnh lẽo!
Thêm một cú đấm nữa giáng xuống!
Người xung quanh nhìn thấy cảnh này đều cảm thấy sợ hãi!
Trong mắt Âu Dương Triết thoáng hiện lên vẻ tức giận.
Quá đáng rồi đấy!
Đôi mắt xinh đẹp của Lâm Kiều Hân đầy hoang mang.
Người phụ nữ... của anh sao?