“Minh Vũ!”
Lâm Kiểu Hân chật vật hét lên!
Nước mắt tuôn trào!
Cơ thể đau đớn, nhưng cô vẫn gắng sức đi về phía Trương Minh Vũ.
Phù!
Qua lúc lâu, Trương Minh Vũ mới hồi phục chức năng hô hấp bình thường.
Đau đớn tột cùng!
Dạ Thập Nhị đau đến mức nhe răng trợn mắt, sắc mặt nghiêm nghị.
Cánh tay phải của gã đã gãy!
Gã không cách nào xác định là trật khớp hay là gãy xương!
Đau đớn lạ thường!
Chẳng mấy chốc, Lâm Kiều Hân xông đến bên Trương Minh Vũ.
Mặt đầy lo lắng!
Trương Minh Vũ cố gượng cười: “Đợi, anh... báo thù cho em”.
Nói xong, anh gắng gượng đứng dậy!
Ầm!
Lời này nói ra, trong đầu Lâm Kiều Hân như nổ tung!
Không biết vì sao...
Câu nói này như chạm vào sợi dây nào đó trong tim Lâm Kiều Hân.
Vừa chua xót, lại rất ấm áp.
Khóe miệng Lâm Kiều Hân bắt đầu khẽ run rẩy.
Vừa muốn từ chối.
Nhưng...
Nhìn lại, Trương Minh Vũ đã lảo đảo đi ra!
Chuyện này...
Con ngươi Lâm Kiều Hân lại hiện lên nét phức tạp.
Ánh mắt Trương Minh Vũ sắc bén, nhìn chằm chằm vào Dạ Thập Nhị đang nằm trên mặt đất.
Đằng đằng sát khí!
Mắt Dạ Thập Nhị nheo lại, giãy giụa đứng lên!
Nhưng cánh tay phải...
Trương Minh Vũ nở nụ cười u ám, thì thầm: “Những đau khổ mà Kiều Hân phải chịu, tao nhất định sẽ khiến mày... phải trả lại gấp trăm lần!”
Nói xong, khí tức lạnh lùng tỏa ra trong nháy mắt.
Cái này...
Người xung quanh cũng căng thẳng theo.
Ngay lập tức, mọi người đều dừng động tác.
Tập trung nhìn về phía Trương Minh Vũ!
Các cuộc chiến đều dừng lại, chỉ có Trương Minh Vũ và Dạ Thập Nhị vẫn tiếp tục!
Dạ Thập Nhị cười nhạt nói: “Chỉ dựa vào mày sao?”
Trương Minh Vũ không hề để tâm!
Anh dùng lực dưới chân, cơ thể lần nữa bộc phát!
Anh đã khôi phục kha khá rồi!
Nhưng cánh tay của Dạ Thập Nhất... không thể khôi phục được!
Đây... chính là cơ hội để chiến thắng!
Trong tức khắc, Trương Minh Vũ vung tay thật cao, tung ra nắm đấm!
Chân Dạ Thập Nhị cố dùng lực.
Nhanh chóng né tránh!
Trương Minh Vũ không cho Dạ Thập Nhị cơ hội để thở.
Điên cuồng đuổi đánh.
Khuôn mặt Dạ Thập Nhị căng cứng.
Cánh tay phải hoàn toàn không thể cử động được nữa, ảnh hưởng quá nhiều!
Cho dù tốc độ đủ nhanh!
Nhưng... dù sao cũng đang trong đà thua dồn dập, khó tránh việc xuất hiện sơ hở.
Trương Minh Vũ năm bắt cơ hội, dùng sức vào chân, lần nữa lao về phía trước!
Một đấm nện xuống!
Dạ Thập Nhị thấy vậy chỉ có thể giơ tay trái lên đỡ!
Con ngươi Trương Minh Vũ lạnh như băng!
Đỡ ư?
Xin lỗi, mày không còn cơ hội rồi!
Trương Minh Vũ lập tức đổi từ nắm đấm sang xòe tay, nắm chặt lấy cánh tay Dạ Thập Nhị!
Ơ kìa...
Mọi người xung quanh đều đứng hình!
Dạ Thập Nhị nheo mắt, đột nhiên nhấc gối đạp mạnh vào bụng Trương Minh Vũ!
Trương Minh Vũ... không hề né tránh!
Hả?
Long Tam nhíu mày.