Thế nhưng bầu không khí lại trở nên lúng túng.
Hàn Thất Thất tỏ ra như thân quen với Lâm Kiều Hân lắm, tới gần thì thầm hỏi cô: “Rốt cuộc chị đang nghĩ gì thế? Sao lại gả cho một kẻ ngu ngốc như anh ta?”
Ngu ngốc…
Trong mắt cô hiện lên vẻ bất đắc dĩ.
Thế nhưng cảm giác bực bội trong lòng cô đã tan biến.
Trương Minh Vũ nổi giận quát: “Cô bảo ai ngu ngốc? Xấu xí cũng không phải lỗi của cô, nhưng sao nội tâm của cô cũng xấu xa vậy hả?”
Hàn Thất Thất giận dữ gào ầm lên: “Anh nói ai xấu? Sao tôi xấu bằng anh được?”
Nói rồi cô ta quay sang nói với cô: “Chị phân xử giúp em với, chị nói xem bọn em ai xấu hơn?”
Trương Minh Vũ mừng rỡ nhìn thoáng qua.
Dù thế nào anh cũng chỉ mong Lâm Kiều Hân có thể vui vẻ.
Xoá bỏ được hiểu lầm thì cô sẽ không bày ra bộ mặt lạnh nhạt mỗi ngày nữa.
Sắc mặt của cô hoà hoãn hơn không ít. Cô thản nhiên đáp: “Đương nhhiên là em đẹp hơn”.
Hàn Thất Thất lập tức đắc ý khoanh tay nhìn anh đầy kiêu ngạo: “Nghe thấy chưa hả? Đồ xấu xí!”
Anh lại tranh cãi thêm vài câu.
Cô ta đã về cùng một phe với Lâm Kiều Hân, còn gọi chị vô cùng thân thiết.
Có vẻ như tâm trạng của Lâm Kiều Hân đã tốt hơn rất nhiều.
Cuối cùng cô cũng chấp nhận sự thật đằng sau scandal đó.
Hàn Thất Thất không ngừng làm trò khiến cô cũng nở nụ cười hiếm thấy.
Cô ta cười tủm tỉm nói với cô: “Chị Kiều Hân ăn tối chưa? Em đói lắm rồi”.
Cô khẽ cười đáp: “Thế thì đi ăn thôi. Chị… cũng chưa ăn gì”.
“Tốt quá!”
Hàn Thất Thất phấn khích reo hò.
Trương Minh Vũ lắc đầu bất lực.
Quả nhiên phụ nữ… là một giống loài vô cùng khó hiểu.
Lâm Kiều Hân lập tức đi tới ven đường bắt một chiếc taxi.
Anh đứng đằng sau nhỏ giọng nói với Hàn Thất Thất: “Cảm ơn cô đã giúp tôi”.
Cô ta hào phóng xua tay, ngạo nghễ đáp: “Tôi nên làm mà. Anh thật lòng giúp đỡ tôi thì đương nhiên tôi cũng phải giúp lại anh rồi, còn khách sáo làm gì. Biết đâu sau này tôi vẫn còn phải nhờ đến anh nữa đấy”.
Lúc đầu anh còn đang thấy cảm động.