Nhưng sau khi nghe thấy câu nói cuối cùng của cô ta, anh lập tức cảm thấy bất đắc dĩ.
“À quên, cô ấy không biết tôi là chủ khách sạn Hồng Thái, đừng để lộ đấy”, anh vội vàng dặn dò thêm.
Hàn Thất Thất kinh ngạc nhìn anh một cái rồi mới ra hiệu OK.
Ba người nhanh chóng gọi được một chiếc taxi.
Mười phút sau, xe chậm rãi đỗ lại.
Trương Minh Vũ ngẩng đầu lên, ngạc nhiên phát hiện mình lại tới nhà hàng đồ Trung kia…
Nhà hàng này nổi tiếng tới vậy sao?
Anh nhìn lên biển hiệu, trông thấy cái tên Di Gia.
Ba người họ được nhân viên phục vụ dẫn lên tầng hai.
Sắc trời đã tối mịt.
Mặc dù lúc này đã quá giờ ăn tối nhưng nhà hàng này vẫn rất đông khách.
Sau khi gọi món xong, ưu thế của Hàn Thất Thất lại toả sáng.
Cô ta nói không ngừng nghỉ.
Đồ ăn được dọn lên, Trương Minh Vũ và Hàn Thất Thất đều đói meo cả bụng.
Men say trong người Lâm Kiều Hân cũng đã tiêu tan gần hết.
Bữa cơm này cực kỳ thoải mái.
Ba người họ ăn xong bữa cơm trong yên bình, không bị ai quấy rầy.
Sau khi rời khỏi phòng ăn, Hàn Thất Thất nhoẻn miệng cười: “Được rồi, em không quấy rầy hai người nữa. Em về trước đây”.
Trương Minh Vũ nghi hoặc hỏi: “Cô về đâu?”
Cô ta vô thức trả lời: “Tới khách sạn của… À, cái khách sạn anh giới thiệu cho tôi ấy. Tôi cũng đâu có về nhà được…”
Anh gật đầu nhắc nhở: “Thế cô nhớ chú ý an toàn”.
Lâm Kiều Hân cũng khẽ cười nói: “Đi đường cẩn thận”.
Hàn Thất Thất vẫy tay chào tạm biệt hai người họ rồi nhảy tung tăng tới một chiếc taxi.
Ngoài cổng nhà hàng chỉ còn lại Trương Minh Vũ và Lâm Kiều Hân.
Bầu không khí lại trở nên vi điệu.
Một lúc lâu sau, anh cười nói: “Thế… để tôi đưa cô về nhà nhé?”
Cô gật đầu đáp lại.
Anh gọi một chiếc taxi. Hai người đi thẳng về phía biệt thự của cô.
Xe đến nơi, hai người lần lượt xuống xe.
Ngoài trời đã tối mịt, hai người cứ lăn tăn đứng ở cổng nhà.