Anh không nói thì ai biết?
Hàn Thất Thất cắn hạt dưa, cười nói: "Đâu có, tôi làm gì có mặt mũi để mà mất".
Cái này...
Dưới sân khấu vang lên tiếng cười, nhưng sắc mặt Triệu Khoát thì đen xì như đít nồi.
Kẻ không biết xấu hổ đúng là vô địch thiên hạ!
Bối rối một lúc, Triệu Khoát chỉ có thể nói lại lần nữa: “Hay là thế này, chúng ta đánh cược có được không?"
Đã lập ra kế hoạch rồi, nếu Trương Minh Vũ không lên thì tất cả đi tong!
Và quan trọng là hắn nổi giận mà chẳng có chỗ nào để phát tiết!
Trương Minh Vũ cười toét miệng: "Không".
Nói xong liền cúi đầu cắn hạt dưa.
Hàn Thất Thất cố nén cười, âm thầm giơ ngón tay cái về phía Trương Minh Vũ.
Đến lúc này, một số người bắt đầu nhận ra có vấn đề.
Triệu Khoát rõ ràng đang nhằm vào Trương Minh Vũ
Không ít cười mỉm cười giễu cợt.
Triệu Khoát vô cùng khó chịu, nghiến răng nghiến lợi nói: "Người anh em, đừng từ chối tôi nhanh vậy chứ, chỉ cần anh lên, biểu diễn với chúng tôi một phút, tôi sẽ cho anh một triệu, anh thấy thế nào?"
"Có thể chịu được hai phút thì là hai triệu, mười phút tôi cho anh hẳn mười triệu!"
"Nếu như có thể chịu được hơn nửa tiếng, tôi cho anh năm mươi triệu, được không?"
Lời này vừa dứt, mọi người lập tức lộ vẻ khiếp sợ.
Triệu Khoát cười giải thích: "Để mọi người xem biểu diễn, tôi không thể không móc ít hầu bao".
Trương Minh Vũ nhướng mày, mỉm cười kỳ dị: "Anh nói lời biết giữ lời chứ?"
Triệu Khoát vỗ ngực, kiêu ngạo nói: "Nhiều người đang xem như vậy, tôi đương nhiên phải giữ lời rồi".
"Có năm mươi triệu chẳng đáng là bao".
Trong lời nói chưa đầy vẻ huênh hoang.
Năm mươi triệu mặc dù hơi xót nhưng hắn biết Trương Minh Vũ không đem đi được!
Muốn kiếm tiền chứ gì?
"Được thôi".
Trương Minh Vũ đồng ý!
Thoắt một cái, anh đã xuất hiện bên cạnh Triệu Khoát.
Tất cả mọi người đều ngẩn người.
Vầy cũng được luôn hả!
Triệu Khoát cuối cũng có thể buông bỏ mối lo trong lòng, hắn cười nói: "Phần biểu diễn này của chúng ta chỉ kéo dài ba mươi giây thôi, đến lúc đó hai nhân viên sẽ "đưa" anh xuống sân khấu!"
"Chỉ cần anh xuống sân khấu, coi như anh thua!"
Trương Minh Vũ cười như được mùa: "Hiểu rồi hiểu rồi!"
Triệu Khoát thầm cười khẩy, hắn nói tiếp: "Được rồi, vậy mời mọi người thưởng thức!"
Nói xong hắn liền quay người rời đi.
Triệu Khoát ngầm đưa tay lên cổ ra dấu cho hai diễn viên.
Hai diễn viên im lặng gật đầu.
Trên màn hình xuất hiện một chiếc đồng hồ tính giờ.
Khi âm nhạc vang lên, đồng hồ bắt đầu chạy.
Hai diễn viên cũng bắt đầu cử động.
Nhưng họ không xông tới mà tiếp tục biểu diễn trên sân khấu!
Lộn nhào, múa thương.
Trương Minh Vũ im lặng đứng một bên, lặng lẽ chờ đợi.
Nhiều người đứng xem thế này khiến anh hơi ngượng.
Hàn Thất Thất nhíu mày, bất giác cảm thấy hơi lo lắng.