“Nhà họ Hàn không chỉ dẫn theo hai người tới mà thái độ của bọn họ còn cực kỳ phách lối!”
“Lúc chúng tôi nói tới quy tắc này, bọn họ còn vênh mặt lên cãi là họ thích thế, quản được chắc!”
Hà Gia Hoa gào thét ầm ĩ, vẻ mặt điên loạn!
Cuối cùng cũng có cơ hội trả thù!
Trương Minh Vũ, đây chính là kết cục khi dám đắc tội với tao!
Hàn Thất Thất lại chẳng hề lo lắng, chỉ lặng lẽ dựa lưng vào ghế ung dung xem kịch!
Dù sao thì người dẫn anh vào cũng không phải bọn họ. Tai hoạ sẽ không đổ lên đầu họ đâu!
“Cái gì?”
Trong mắt Chung Tử Kính hiển lên vẻ giận dữ. Anh ta nổi trận lôi đình quát tháo: “Có chuyện như vậy sao?”
Trương Minh Vũ bất lực cất tiếng nói: “Hà Gia Hoa, anh đừng vu khống tôi nữa. Đến cả răng cũng xanh lét rồi kìa!”
“Mày…”
Hắn giận tím mặt, lạnh giọng hét ầm lên: “Ngoại trừ nhà họ Hàn còn ai có thể dẫn mày vào đây được nữa? Chẳng lẽ là mày tự ý xông vào à?”
Nghe thấy thế, tất cả mọi người đều giật mình khiếp sợ!
Tự ý xông vào là tội nặng hơn nhiều!
Triệu Khoát và Dịch Thanh Tùng đồng loạt nở nụ cười đắc ý.
Xem ra Trương Minh Vũ sắp xong đời rồi!
Chung Tử Kính cả giận nói: “Ranh con to gan!”
“Người đâu!”
Anh ta vừa dứt lời, hai gã đàn ông cường tráng phía sau lập tức bước lên!
Từng người đều mang theo khí thế hùng hổ doạ người!
Ừng ực!
Anh sợ hãi nuốt nước bọt.
Hai người này là cao thủ rồi!
Ba người Triệu Khoát thì khấp khởi mừng thầm, cười lạnh châm chọc nhìn anh.
Bộ dạng như đang trông thấy kết cục thê thảm của nah!
Mọi người bắt đầu thầm mặc niệm cho anh.
Hàn Thất Thất cũng tỏ vẻ lo lắng. Thế nhưng cô ta lại không biết nên làm gì cho phải.
Trương Minh Vũ nhíu mày, bực bội nói: “Này anh, nói gì cũng phải có lý lẽ mới được chứ? Anh lấy đâu ra chứng cứ mà dám nói tôi vi phạm quy tắc xông vào đây hả?”
“Anh nghe thấy bọn họ đánh rắm cũng tin sái cổ à? Quá đáng quá đấy”.
Ba người kia lập tức nổi giận.