Ánh mắt Chung Tử Kính lạnh như băng: “Mày nghi ngờ tao à?”
“Nói nhảm!”
Anh tức giận đáp trả: “Tôi đã nói rõ vậy rồi mà anh vẫn chưa nghe hiểu à?”
Hự!
Ngay sau khi anh vừa dứt lời, tiếng hít khí lạnh lại dồn dập vang lên!
Trương Minh Vũ điên rồi à?
Sao dám ăn nói như vậy với Chung Tử Kính?
“Ranh con mày to gan lắm. Nhiều năm rồi chưa có ai dám nói chuyện xấc xược với tao như thế đâu!”
“Không cần biết ai dẫn mày vào đây. Mày dám khiêu khích tao thì không ai cứu nổi đâu!”
Chung Tử Kính nheo mắt lại, lạnh giọng tuyên bố.
Anh cau mày, lầm bầm trách móc: “Sản nghiệp khổng lồ này của anh chẳng có tý quy củ gì cả. Chưa làm rõ mọi chuyện đã đổ tội cho người ta. Đây là phép đãi khách của các anh đấy hả?”
Chung Tử Kính nhướng mày, khinh bỉ cất tiếng: “Khách? Mày xứng chắc?”
Anh ta vừa dứt lời, hai gã vệ sĩ sau lưng tức thì xông lên!
"Hừ, hai người vệ sĩ này của anh Chung là cao thủ hiếm gặp đấy! Đủ để giết chết Trương Minh Vũ trong nháy mắt!”
“Tôi nghe nói hình như họ còn là lính đặc chủng giải ngũ thì phải? Quả này Trương Minh Vũ chết chắc rồi!”
“Hừ, chết còn sướng chán!”
…
Ba người Triệu Khoát khoanh tay đứng nhìn cười lạnh, ai cũng chêm vào một câu!
Trương Minh Vũ tức thì kinh hãi!
Sao bảo đánh là đánh luôn vậy?
Trong mắt hai gã vệ sĩ tràn đầy vẻ khinh thường!
Một gã ra tay trước, lao thẳng tới túm cổ anh!
Mẹ nó!
Anh giật mình khiếp sợ!
Tốc độ này khác hẳn một trời một vực với Hà Gia Hoa!
Anh vội vàng di chuyển khỏi ghế ngồi! Gian nan tránh thoát được một đòn!
Mọi người thấy thế đều không khỏi kinh ngạc!
Anh cuống quýt chạy ra một khu trống, căng thẳng cảnh giác!
Long Tam không có ở đây.
Hiện giờ anh không thể chủ quan khinh địch!
Anh thực sự không đánh lại được hai người kia!
Ngay sau đó, một gã vệ sĩ lại xé gió lao tới!